Từ đường Bình Giang đi ra, đúng lúc có thể nghe tiếng người trong khu chợ ở trước mặt. Hai bên đường trồng rợp cây rừng, cành lá rũ xuống, đi ở phía dưới mát mẻ khỏi bàn. Giữa cảnh quan ảo diệu nổi tiếng, khói hương vẫn tỏa ra nghi ngút.
Cửa hàng san sát nhau trên đường dành riêng cho người đi bộ. Dạo phố hơn nửa ngày, bụng tôi đã đói cồn cào. Thấy có một chỗ đông người nhốn nháo, hương thơm nức mũi, hóa ra là khói của cửa hàng đồ nướng.
Tôi liếc nhìn dì, nghĩ thầm chắc dì không thích ăn đồ không hợp vệ sinh đâu, nào ngờ dì lại nói, “Chúng ta vào ăn thử đi!” Tôi mừng thầm trong bụng, chen vào đám đông, một lúc sau, tiện tay cầm hơn mười que xuyên đủ loại mỹ thực đứng trước mặt dì.
Dì cười bảo tôi tham ăn quá, cẩn thận kẻo ói ra hết đó —— hóa ra những ký ức ấy vẫn sống mãi trong lòng dì.
Tôi xúc động suýt rơi lệ, nhưng không muốn phá cảnh, điên cuồng gặm xâu thịt.
Chúng tôi tới một khách sạn gần đó, nhưng được báo đã hết phòng tiêu chuẩn, chỉ còn phòng hạng sang thôi. Vì giá cả phải chăng, nên chúng tôi đặt hai phòng đối diện nhau.
Tôi trở về phòng của mình nghỉ ngơi trước. Dì hẹn tối nay đi ăn cơm.
Tôi dựa vào giường, cảm thấy hai chân mỏi nhừ, chỉ trách thường ngày không rèn luyện sức khỏe thôi. Mệt mỏi vô lực, không lâu sau tôi liền mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Tôi ngủ được một lát, sau đó đột nhiên từ trong mộng nhảy dựng lên. Tôi tưởng rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-nhu-di-da-noi-yeu-toi/648848/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.