Tôi cúp máy, tắm, sấy tóc, ngây ngốc đứng trước gương.
Đã rất lâu rồi tôi không thèm để ý đến dáng vóc của mình. Mấy tháng này, sống không có quy luật, quả thật gầy đi rất nhiều. Xương quai xanh nhô lên. Cố như thon dài hơn. Cả tóc đã lâu rồi không cắt, chạm đến ngang vai. Tóc mái cũng che được cả con mắt. Không thể giống như ma này mà đi gặp người được, tôi phải dùng kẹp buộc tóc lên, lộ ra vầng trán tái nhợt.
Bên ngoài không quá lạnh, tôi mặc chiếc áo len màu trắng, quần jeans, khoác thêm một chiếc áo nữa, đi ra khỏi phòng.
Khuôn viên trường vẫn lặng im như tờ, các cửa hàng trong sân đều đóng cửa, chỉ còn những chiếc lá khô rơi lả tả, theo gió bay đi, sắc trời chuyển tối, khuôn viên trường càng thêm vắng lạnh.
Đợi chừng năm phút, xe của dì chầm chậm đi đến, ngừng lại trước mặt tôi.
Dì ở trong xe nhìn tôi mỉm cười.
Tôi cười cười lại với dì, đi đến, mở cửa xe, ngồi cạnh dì. Dì nhìn tôi.
“Thỏ Con, gầy đi rất nhiều.”
“Cũng tàm tạm.”
Bỗng dưng không khí im bặt.
Thật ra tôi rất muốn nói, kiểu tóc và quần áo của dì phối hợp rất thời thượng, khí chất của dì rất thanh lịch, tao nhã. Nhưng bây giờ tôi muốn nói gì đã không còn thích hợp nữa rồi. Vị tất dì cần tôi khen ngợi dì sao, tôi là đồ thừa.
Dường như dì cũng thấy không khí hơi gượng gạo, bèn nhìn tôi cười cười, không nói gì nữa, đạp ga, chạy về phía thành phố.
Có lẽ để đập tan bầu không khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-nhu-di-da-noi-yeu-toi/648830/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.