Dùng từ “thất hồn lạc phách” cũng không thể phác họa nổi bộ dạng của tôi, phải dùng từ “hồn phi phách tán” thì đúng hơn.
Nằm ở trên giường, đầu óc mê man, bất tỉnh, cảm thấy mất hết hy vọng, không còn thấy hứng thú gì với cuộc đời nữa.
Buổi tối W học xong quay về phòng, phát hiện tôi sốt như tôm luộc, vội vàng tìm trong hộp thuốc của cậu nào là chai chai lọ lọ, cho tôi uống một nắm thuốc thật lớn.
Ngày thứ hai, ngủ li bì, ngày thứ ba, vẫn còn ngủ. Mấy ngày này, W sáng sớm trước khi đi sẽ chuẩn bị thức ăn và nước sôi cho tôi, buổi tối trở về phát hiện đồ ăn cơ bản chưa được chạm qua, cho rằng bệnh tình của tôi không nhẹ, vài lần hỏi số điện thoại nhà tôi, tôi chỉ nhắm mắt lại, không trả lời.
Tôi tuy sốt, nhưng vẫn hiểu một điều. Tôi biết mình không chết được, không cần khám bác sĩ. Thậm chí có lúc nghĩ, dù có chết luôn thì dì có nhỏ được giọt nước mắt nào cho tôi. Lại nghĩ đến tham vọng cực độ của Giả Bảo Ngọc về nước mắt, nhân vật với hi vọng được chết trong nước mắt của tỷ muội, chết cũng không tiếc. So với anh ta, tôi chẳng tham lam gì, chỉ cần nước mắt một người nhưng không hề dễ dàng. Có khi tôi chết đi cũng vô ích mà thôi, một giọt cũng không thương tiếc cho tôi.
Đến ngày thứ tư, tôi đã hết sốt. Rời giường, trời đất như quay cuồng, miễn cưỡng ăn một chút đồ do W chuẩn bị cho tôi mới cảm giác khỏe hơn một chút.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-nhu-di-da-noi-yeu-toi/648828/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.