Từ hôm đó hầu như tối nào chú cũng qua chỗ tôi chơi. Nhưng bố tôi là người cẩn thận cho nên không còn khiến chú “chịu trách nhiệm” nữa.
tối đó con Nga vào chơi với tôi. Không cần phải nói chứ nhìn cái ánh mắt nó cũng biết nó xót xa tôi đến mức nào. Đấy ở đời phải ăn ở cho tốt để lúc đau ốm có đứa nó còn thương.
Tôi nhìn nó, nhe đủ bộ răng ra cười.
- mẹ… què chân mà cưới khoẻ thế.
- tao đau chân chứ tao có đau cái mồm đâu.
- nhưng mà tao thấy người ta nhăn nhó đây cái mặt mày cứ hơn hớn ra. Làm như què chân là tự hào lắm ý.
- ôi… mày đừng có suy diễn. nhăn nhó cũng đã què rồi, đâu có thay đổi được. thôi thì cứ vui vẻ ăn dưỡng qua ngày đi. u sầu làm gì.
- đúng là cái loại…. tao thề là an dưỡng mấy tháng xong mày sẽ béo lăn quay ra như ngày trước… và câu chuyện bà cô giảm cân lại bắt đầu.
Tôi phì cười
- thôi… tao giữ mồm giữ miệng lắm.
Nó phì cười.
- để xem.
Nói xong nó nhìn trước nhìn sau, có lẽ đang quan sát cái phòng tôi nằm.
- này… đây là phòng bệnh hay phòng bác sĩ đấy.
- đây là phòng bác sĩ.
- Sang chảnh nhể… bệnh nhân lại được ưu tiên nằm phòng bác sĩ, mày có họ với giám đốc bệnh viện à?
Tôi cười
- tao không nhưng chú Vinh thì có.
Nghe đến tên chú Vinh nó bĩu môi
- đừng có mà nhắc đến cái chú Vinh đấy với tao… mày không nghe cả xom
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-nhu-da-yeu/34439/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.