Tôi nằm chống mắt lên trần nhà. Chú bước vào trên tay xách một giỏ hoa quả. Tôi ngoài nhìn chú ngao ngán, chú nhìn tôi cố nở ra một nụ cười.
- chào cả nhà, thế nào... cháu thấy khá hơn chưa?
Đừng có hỏi tôi lấy lệ như vậy, tôi cũng trả lời lấy lệ
- ổn ạ
Bà chị tôi thấy chú như bắt được vàng, liền giao tôi cho chú trông nom, tôi nhìn bà chị bằng ánh mắt căm thù... cái con mụ suốt ngày chỉ lo cho công vc và bản thân mụ ta, tôi thề nếu sau này tôi khỏi sẽ ko bao giờ nhờ mụ ta cái gì nữa.
Sau khi bà chị tôi biến mất, chú ngồi xuống cái ghế cạnh giường tôi, tay lôi ra mấy trái trong giỏ.
- chú gọt hoa quả cho cháu ăn nhé.
- cháu không ăn
- tiêm nhiều thuốc là nóng đấy, ăn hoa quả cho tăng tuần hoàn
Tôi nhìn chú chăm chăm. Tăng tuần hoàn để máu nhanh lên não và tôi sẽ phát điên vì chú nhanh hơn
- cháu ko ăn
Tôi cau mày quát khiến chú ngồi im. Tôi biết tôi đã to tiếng rồi nên tôi cũng nằm im ko nói thêm gì nữa, cả không gian này chìm vào imlặng.
Cho đến khi bạn bè đồng nghiệp tôi kéo đến. Thú thực, tôi ko biết họ đi thăm tôi hay đi chảy hội nữa mà sao lại đông đến vậy. từng lớp từng lớp người ra vào khiến tôi cười nói đến phát mệt, ngay cả cái việc đi vệ sinh cũng khiến tôi phải nhịn hàng tiếng đồng hồ. đến khi mọi người về hết còn tôi và chú tôi mới cảm nhận được sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-nhu-da-yeu/34438/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.