Edit: Đông Thảo
“Thật đói a!” Ta ngồi nhìn đám củi trên mặt đất, hữu khí vô lực nói thầm.
Đã là ngày thứ ba, từ ngày ta không cẩn thận phản lỡ hái tiểu hoa cúc của Vương công tử, Mặc Đường đem ta hung hăng giáo huấn một chút, để cho ta ở trong sài phòng diện bích tư quá (úp mặt vào tường suy nghĩ..),cũng may Vương công tử đại nhân đại lượng, thời điểm nằm hấp hối nằm trên giường còn nói Mặc Đường không cần theo ta so đo, thật sự là làm cho ta cảm kích đến nỗi rơi nước mắt a.
Đáng tiếc hiện tại không phải là lúc cảm động khóc rống lên, vấn đề tối trọng yếu chính là cái bụng của ta a, nếu không cho ta ăn cái gì ta sẽ chết đói.
Thực khổ, thân là một tiểu quan, cư nhiên không phải là do miệt mài quá độ ở trên giường chết, mà là bị đói chết, truyền ra ngoài sẽ rất dọa người a!
“Đào Y.” Ngay lúc ta đang hối hận, cửa mở, Mặc Đường đi đến, sắc mặt không phải khó coi bình thường,“Ta cho … ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu tái để ta thất vọng, coi ta một lần nữa dạy dỗ ngươi thế nào.”
A? Như thế nào không nói đuổi ta ra ngoài mà lại một lần nữa dạy dỗ?
Tựa hồ xem thấu tâm tư của ta, Mặc Đường cười cười:“Dù sao Đào Y ngươi tuổi còn nhỏ, tái dạy dỗ nửa năm nữa ngươi bất quá cũng chỉ mới mười sáu. Ta một chút cũng không vội, nhưng thật ra ngươi, ngươi chịu được thời gian dài như vậy sao?”
Mười, mười sáu?
Không phải đâu? Chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-nguu-lang-xuyen-viet-bien-thanh-tieu-quan/177585/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.