Edit: Đông Thảo
Nhã gian, Vương công tử một mình ngồi ở trước bàn uống rượu, trên mặt tựa hồ dẫn theo một chút men say, thấy ta đến bèn cười nói:“Đào Y tới vừa đúng lúc, trước theo giúp ta uống hai chén.”
Nói xong một phen ôm lấy ta, để cho ta ngồi ở trên đùi hắn, cầm cái chén nhỏ, ngã rượu, đưa tới bên môi ta.
Ác! Ta không thoải mái giật giật, trong quá khứ chỉ có ta ôm nữ nhân như vậy, hiện tại ngược lại, phong thuỷ nghịch chuyển, ta giống như một nữ nhân bị ôm ngồi ở trên đùi nam nhân.
Miễn cưỡng tiếp nhận chén rượu, trên mặt mang theo ý cười, ta uống một hớp nhỏ.
Không có biện pháp, ai kêu ta hiện tại ăn nhờ ở đậu.
Nghe nói Vương công tử chính là ngoại tôn của quốc cữu gia, ta không thể trêu vào a.
Tuy rằng trong lòng một trận nôn mửa không ngừng, ta tận lực đem chính mình biến thành nhu nhược mềm mại, xảo tiếu nói:“Vương công tử, ngài chỉ như vậy ôm Đào Y hay sao, không muốn nghe ta vì ngài đàn một khúc sao?”
Nói xong, lại bắt thấy chán ghét bản thân, bộ dáng ta hiện giờ, cùng kĩ nữ trong TV diễn màn khua khua khăn tay, đứng trước lầu xanh mời khách, cười nịnh nói:“Đại gia, tiến vào ngồi một chút thôi” có khác gì nhau?
Thật muốn phun!
Ai, thiếu chút nữa đã quên, ta hiện tại cũng là một tiểu quan, cùng kỹ nữ không sai biệt lắm!
Lần đầu tiên trong đời, ta bắt đầu chán ghét nghề nghiệp của mình.
“Đào Y, không cần đánh đàn, theo giúp ta trò chuyện không được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-nguu-lang-xuyen-viet-bien-thanh-tieu-quan/177584/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.