Edit: Đông Thảo
Khi đến kinh thành, ta gặp Đào Yết, lúc ở Phiêu Hương cư cùng Thành mỹ nhân ăn cơm, thấy Đào Yết từ nhã gian đi ra, vẻ mặt nổi giận đùng đùng. Hắn tựa hồ cũng thấy chúng ta, lúc bước qua bàn của chúng ta cước bộ hơi có đình trệ, nhưng ngay lập tức bước nhanh ra ngoài.
Lúc ta cùng Thành mỹ nhân còn đang đưa mắt nhìn nhau, từ trong nhã gian xuất hiện một nữ tử, che mặt chạy đi, tốc độ cực nhanh, bước đi loạng choạng, dáng vẻ hoàn toàn không có một chút ấn tượng dịu dàng động lòng người mà nữ tử cổ đại có.
Tấm tắc, ta lắc đầu thở dài, thật đúng là cho ta mở rộng tầm mắt, hoàn toàn phá vỡ dự liệu trong lòng ta.
“Nữ tử này thật là giống thê tử Đào Yết a.” Thành mỹ nhân vỗ vỗ bả vai của ta, trên mặt mang theo tươi cười vui sướng khi người gặp họa, thấp giọng nói,“Không phải mới tân hôn sao?”
“Ngươi không cần biểu hiện rõ ràng như vậy được không?” Có điểm không quen nhìn diễn cảm quá mức rõ ràng trào phúng của Thành mỹ nhân, ta vuốt ve tay hắn khoát lên trên vai ta, “Như vậy hắn hội thật mất mặt.”
Cho dù có vui sướng khi người gặp họa, dù có trào phúng, cũng có thể đặt ở trong lòng, tựa như ta giống nhau, vẫn là nên khiêm tốn đi.
“Ta sợ biểu cảm ta che dấu quá sâu ngươi lĩnh hội không đến.” Thành mỹ nhân nhíu mi,“Như thế nào chỉ cho phép ngươi chu quan đốt, sẽ không hứa cho ta dân chúng đốt đèn a?”
A? Ta có biểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-nguu-lang-xuyen-viet-bien-thanh-tieu-quan/1588194/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.