Edit: Đông Thảo
“Đào Y,” Thành mỹ nhân một phen giữ chặt ta,“Ngươi không biết là ngươi rất nóng vội sao? Ngươi chỉ biết là Vương Diễn Thanh ở kinh thành, cũng không biết hắn đích xác ở đâu?”
Ta dừng lại cước bộ, kỳ quái nhìn Thành mỹ nhân:“Hắn không ở cùng đệ đệ của ngươi sao?”
Tốt xấu gì Diễn Thanh cũng cùng Thành Khiêm đi kinh thành, dừng chân hẳn là cũng sẽ cùng một chỗ đi? Nói gì thì nhà hắn ở kinh thành cũng nhiều, nhiều thêm một Diễn Thanh hẳn không có vấn đề gì đi?
“Cái này bất quá là ngươi đoán đi, Đào Y!”
Âm điệu trả lời có điểm quen thuộc từ sau lưng truyền ra, quay đầu nhìn lại, Mặc Đường đã đứng ở cửa, híp một đôi mắt hồ ly, ý cười trong suốt nhìn chúng ta.
“Ngươi tới từ lúc nào?” Ta cả kinh. Vừa rồi một chút cũng không có cảm giác được sự tồn tại của hắn, cũng không biết hắn đứng ở nơi đó bao nhiêu lâu.
“Ta đi cùng Thành Lãng a. Như thế nào ngươi không phát hiện ta?” Vẫn là cười híp mắt, làm ta thật sự thấy sợ hãi.
Này…… Ta nhưng thật sự không để ý.
“Đào Y, ta đến tiễn biệt ngươi, thuận tiện chúc mừng một phen.” Mặc Đường tươi cười nhìn qua cực kỳ giả dối.
“Chúc mừng cái gì?” Có loại dự cảm không ổn.
“Chúc mừng ngươi đã được tự do a, cũng chúc mừng Vũ Điệp phường thiếu đi một người phiền toái.” Mặc Đường giảo hoạt nói, nhìn về phía Thành mỹ nhân.
A a a?
Nói gì vậy! Ta mà cũng có người ghét ư?
“Ngươi đi rồi, Vũ Điệp phường lại có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-nguu-lang-xuyen-viet-bien-thanh-tieu-quan/1588193/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.