Đến khi Kiều Hiểu Kiều ngang nhiên ngồi vào ghế lái phụ trong xe của CậnNgữ Ca, cô mới biết người này thật sự đã quyết định không rời cô nửabước.
“Kiều cảnh quan, nơi tôi ở được quản lý rất chặt chẽ, cóbảo vệ tuần tra thường xuyên, thiết bị an toàn cũng vô cùng tân tiến, cô thật sự không cần đi theo tôi vào buổi tối.”
Cận Ngữ Ca khôngcòn mang đầy gai trên người nữa, cô quay lại đối mặt với Kiều Hiểu Kiều, giọng điệu mệt mỏi, thái độ cũng không còn cứng nhắc.
Kiều HiểuKiều không trả lời mà chỉ nhìn thẳng vào mắt Ngữ Ca, lắc đầu, không chomột cơ hội thương lượng nào. Cận Ngữ Ca bất lực quay lại nhìn về phíatrước, tay đặt lên vô lăng, nghĩ ngợi giây lát, không có kế sách gì,đành khởi động máy xe.
Xe chạy rất êm, Kiều Hiểu Kiều nhìn ra kính chiếu hậu,
“Có một chiếc xe đi theo chúng ta.”
Cận Ngữ Ca chẳng hề để tâm, “Vệ sĩ của tôi.”
“Họ cũng theo cô về nhà ư?”
“Đến trước cửa nhà.”
“Phụng Hoàng sơn trang?”
“Không, cuối tuần tôi mới về nhà, ngày thường tôi ở một mình.”
“Ở đâu thế?”
“Cảnh Duyệt Vinh Viên.”
“Buổi tối không có vệ sĩ mà cô còn không cho tôi bảo vệ sao?”
Cận Ngữ Ca lườm đối phương một cái, không thèm đáp lại.
Đèn đường chỉ mới bật lên, đây là lúc thành phố thấm đượm hương vị cuộcsống nhất. Trên phố xe rất đông, người đi đường cũng vội vội vàng vàng,họ đều là những người đã bận bịu suốt cả ngày chỉ mong được nhanh chóngvề nhà. Trước đây Ngữ Ca luôn tránh khỏi thời điểm này, xe di
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ngua-van/192586/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.