Tùy Hân vô cùng mừng rỡ khi thấy Ngữ Ca đến thăm mình, dẫu cho chân trái đang bị băng một lớp bột dày lại còn bị treo lơ lửng, cũng không làm trở ngại việc cô tươi cười giang tay muốn Cận Ngữ Ca cho mình một cái ôm.
“Sao lại rảnh rỗi đến đây thế? Mình có đọc báo, thấy ông già lại kêu bạn về quản lý công ty rồi mà?”
Ngữ Ca cười cười, “Hôm nay không có việc gì nên đến thăm cô. Thấy đỡ hơn chưa?”
“Ừm, ban đêm vẫn còn rất đau, nhưng chắc là không có gì đáng lo ngại.”
“Bác sĩ nói phải tịnh dưỡng, cô cứ nằm yên trên giường nghỉ ngơi là được.”
“Những ba tháng đấy ~~” Tùy Hân chu môi, nói bằng giọng nhõng nhẽo. Cận Ngữ Ca không quen với thái độ này nên đã hơi chau mày, song cũng không để bị phát giác.
“Xem như nghỉ giải lao thôi, chẳng phải cô nói công việc rất bận rộn sao?”
“Không biết sau này trời mưa trời bão có bị đau không nữa, bác sĩ nói phải nẹp đinh nội tủy trong đó một năm.” Tùy Hân khõ khõ vào cái chân băng bột của mình.
“Ngữ Ca, bạn phải đến thăm mình thường xuyên đấy nhé, nếu không mình sẽ buồn đến chết thôi.”
“Ừm.” Ngữ Ca cười bất lực.
“Ngữ Ca, có thể hỏi bạn một câu hỏi không?”
“Cứ nói.”
“Cô cảnh sát tối hôm đó, có phải chính là….” Nói đến đây thì cô ngưng lại, làm sao mà Cận Ngữ Ca không hiểu cô muốn hỏi gì, suy nghĩ giây lát, cô khẽ gật đầu.
“Ồ…”
Tùy Hân chợt trở nên im lặng, không rõ đang suy nghĩ điều gì.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ngua-van/1403187/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.