Vừa nhìn thấy Vệ Kiến Đông và Võ Khoan dìu Cận Ân Thái bước ra thì trên dưới Cận gia đều thở phù nhẹ nhõm. Cận Trung vội tiến tới đón lấy ba của mình.
Cận Ngữ Ca nhìn ra phía sau họ, không thấy ai khác, liền vội vàng tiến đến hỏi Vệ Kiến Đông:
“Kiều Hiểu Kiều đâu?”
Vệ Kiến Đông nhìn cô một cái rồi lẩn tránh không trả lời, chỉ một mực chỉ huy cảnh sát hiện trường sơ tán quần chúng. Những người có mặt nghe nói trên người Khương Quỳ có thuốc nổ liền hợp tác với cảnh sát, nhanh chóng rời khỏi khuôn viên Cận gia và rút lui về khu vực an toàn. Cận Ngữ Ca không chịu đi, cứ mãi giằng co với một viên cảnh sát đang đuổi cô. Hoắc Bân thấy vậy bèn bước tới.
“Chỗ này để tôi xử lý, anh đi sơ tán những người khác đi.”
Hoắc Bân thở dài, anh không nhìn vào mắt Cận Ngữ Ca, chỉ cúi đầu khuyên cô:
“Cận tổng, cô hãy cùng mọi người rút ra ngoài đi, chỗ này chúng tôi sẽ giải quyết.”
“Các anh bỏ một mình Kiều Hiểu Kiều ở lại trong mà còn bắt chúng tôi rút lui sao?” Cận Ngữ Ca chất vấn Hoắc Bân.
“Đây là mệnh lệnh của sếp, chúng tôi phải đảm bảo an toàn của mọi người.”
“Vậy còn cô ấy? An toàn của cô ấy thì thế nào?”
“Cận tổng, tôi tin tưởng sếp, xin cô cũng tin tưởng cô ấy. Hãy chắc chắn rằng cô an toàn không sao, để sếp có thể chuyên tâm đối phó với Khương Quỳ.”
Hoắc Bân nói rất thành khẩn, song thái độ lại vô cùng kiên quyết, cánh tay giang ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ngua-van/1403186/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.