“Thưa nội, con chưa bao giờ cầu xin điều gì cho bản thân, đây là lần đầu tiên. Có thể rất nhiều người đều ngưỡng mộ con, con dễ dàng có được những thứ mà người khác mong ước cả đời. Nhưng có nhiều lúc, những thứ con có và những thứ con muốn, lại không hề như nhau. Con có thể dành trọn cuộc đời của mình cho Cận Thị, bất kể là lúc nào, là chuyện gì, con đều đồng ý hy sinh thậm chí là bản thân mình, để cho nó phát triển hơn lớn mạnh hơn. Và tất cả những thứ này, xin cho phép con được đổi lấy một lần, trước đây không có, sau này cũng không bao giờ có, con chỉ muốn vì mình mà đấu tranh một lần, duy nhất một lần thôi. Ông nội, có được không?”
Khi nói đến những chữ cuối cùng, giọng của Cận Ngữ Ca đã run lên. Nỗi hoảng sợ khó lòng kìm chế trước cơn sóng to, và sự bất cam bất nguyện, đã chống đỡ cô giúp cô lấy hết dũng khí nói ra những lời này. Sự phục tùng đã được nuôi dạy từ nhỏ ở trước mặt Cận Ân Thái, không thể đánh gục nỗi nhớ mãnh liệt dành cho người đang ở phương xa, và tình cảm mà dẫu có thế nào cũng không thể buông bỏ.
Cận Ân Thái im lặng giây lát, ánh mắt từ đầu chí cuối không rời khỏi Ngữ Ca, ông nhìn sâu vào đôi mắt ấy, bờ môi mấp máy, tuôn ra hai chữ:
“Không được.”
Không có giải thích, cũng không có khuyên giải hay ngăn chặn, chỉ đơn giản hai chữ, song đủ cho thấy uy nghiêm của một vị gia trưởng.
Ngữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ngua-van/1403175/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.