“Đương nhiên, tôi biết em không thể nào từ bỏ Cận Thị. Vì vậy, tôi có một cách vẹn cả đôi đường – chúng ta kết hôn.”
Nét mặt của Ngữ Ca là hoàn toàn không dám tin vào điều này.
“Nghe tôi nói hết đã.” Khương Quỳ cười cười như hiểu cô nghĩ gì.
“Hôn nhân đối với em mà nói, sớm muộn cũng chỉ là một công cụ. Đừng nói với tôi em thật sự nghĩ rằng, sẽ có một ngày mình và cô nữ cảnh sát kia sẽ tu thành chính quả chứ?”
Ngữ Ca quay sang hướng khác, không muốn nhìn vào gương mặt đáng ghét kia.
“Cho nên, kết hôn với tôi, không chừng sẽ là cách ngụy trang tốt nhất cho hai người. Tôi không yêu cầu em phải làm tròn nghĩa vụ của một người vợ, em có thể không cần bận tâm đến tôi mà tiếp tục mối tình dưới đất của hai người. Còn tôi, chẳng qua chỉ muốn có một địa vị trong Cận Thị, đối với em, đó đâu quan trọng bằng cô cảnh sát kia đúng không? Làm như vậy, với em, với tôi, với cô ta, đều là lựa chọn tốt nhất.”
Khương Quỳ nói đến đây thì dừng lại, muốn xem phản ứng của Ngữ Ca. Tuy nhiên, cô chỉ im lặng, không nhìn anh cũng không tỏ thái độ, dường như đang lắng nghe, lại dường như chẳng hề để tâm.
Khương Quỳ hơi tức giận, sự phớt lờ lâu nay mà Cận Ngữ Ca dành cho anh sớm đã khiến anh bất mãn, giờ đây càng không cầm được cơn nóng, anh thay đổi sắc mặt, giọng trầm xuống:
“Đương nhiên, nếu em không muốn như vậy thì…” Cười lạnh một tiếng, “Tin là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ngua-van/1403174/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.