Bãi đậu xe bệnh viện.
Phó Duyên Bác đã ngồi trong xe trong một thời gian dài, và anh ta cũng đã do dự rất lâu.
Châm thuốc lên, một điếu rồi lại một điếu.
Muốn đi lên thăm cô, nhưng lúc này đã quá trễ, kiểu gì cũng thấy không thích hợp.
Nửa giờ trước anh ta gọi điện thoại cho Phùng Khiếu Vịnh, hỏi xem hiện tại tình huống của Lạc Táp như thế nào. Phùng Khiếu Vịnh nói đều ổn cả, bảo anh yên tâm. Phùng Khiếu Vịnh còn có việc nên vội vàng kết thúc trò chuyện.
Thế nào là ổn cả?
Bởi vì chỉ cần sống sót thì cũng coi như là ổn, cho nên rốt cuộc là có bị thương hay không?
Rồi vết thương có nghiêm trọng hay không?
Biết rõ cô là người phụ nữ của Tưởng Mộ Tranh nhưng anh ta vẫn cứ hèn hạ mà muốn quan tâm một chút.
Phó Duyên Bác cười cười tự giễu. Tình yêu thật công bằng, mặc cho bạn là ai, nó cũng khiến bạn cam tâm tình nguyện chà đạp, tra tấn chính mình, thế nhưng trong lòng còn cảm thấy mãn nguyện.
Anh ta lại rít một hơi, khói thuốc xộc vào khiến anh ta bị sặc đến đầu óc trống rỗng.
Anh ta dập tắt thuốc, khởi động xe.
Đón ánh đèn, anh ta thấy Tưởng Mộ Tranh và Du Ngọc đi về phía bên này, nhìn dáng vẻ của bọn họ như chuẩn bị đi về.
Hai tay Phó Duyên Bác dùng sức nắm chặt vô lăng, cuối cùng vẫn khẽ nhấn ga từ từ rời đi.
Hiện tại Tưởng Mộ Tranh có thể bứt ra đưa Du Ngọc về nhà, chứng tỏ là chỗ Lạc Táp không cần có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-mot-chieu/16466/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.