Sáng sớm hôm sau, Lạc Táp bị đánh thức bởi cuộc gọi của Tưởng Mộ Tranh, anh gọi cô rời giường và nói là đã ở trước cửa nhà cô.
Lạc Táp nhìn thời gian, chỉ sớm hơn mười phút so với thời gian rời giường thường ngày của cô.
Trong điện thoại Tưởng Mộ Tranh còn đang nói chuyện: “Lạc Lạc, em nhanh lên một chút, anh đưa em đi ăn sáng, chắc sẽ kịp đó.”
Lạc Táp xoa xoa cổ, mí mắt đánh nhau: “Ừm, dậy ngay đây.”
Ném điện thoại qua một bên, lại nhắm mắt thêm vài phút rồi mới dậy.
Đi ra khỏi biệt thự, gió lạnh mùa đông táp vào mặt hơi đau rát.
Thời tiết âm u, dự báo sẽ mưa.
Trong trí nhớ của Lạc Táp, đã rất nhiều năm rồi, đầu mùa đông của Bắc Kinh không còn mưa nhiều như thế này. Ngày hôm kia vừa có một cơn mưa, mới cách hai ngày lại muốn mưa tiếp.
Ngoài cổng lớn, Tưởng Mộ Tranh lái xe của Lạc Táp lại đây. Trên cửa kính kết một tầng sương dày, tấm kính phía trước chắn mất tầm mắt, sáng sớm anh đã xử lý sạch sẽ, tấm kính phía sau thì anh mặc kệ không quản, hiện tại nó vẫn còn chưa tan hết, anh dùng ngón tay vẽ nguệch ngoạc lung tung.
Anh vẽ một cô bé lên cửa sổ xe, lại viết: Con gái của tôi và Lạc Lạc.
Viết xong, khóe miệng anh cong lên.
Lạc Táp đã ra tới: “Xe của anh đâu? Không bảo tài xế chạy theo à?”
Tưởng Mộ Tranh vội dùng mu bàn tay lau mấy chữ kia, trả lời cô: “Đúng lúc tiện đường, một chiếc xe cũng đủ rồi, chạy hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-mot-chieu/16435/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.