Tưởng Mộ Tranh dùng tay che mũi, dòng máu ấm nóng sền sệt chảy ra.
Lạc Táp choáng váng vài giây, sau khi phản ứng lại thì muốn tìm thứ gì đó lau máu mũi cho anh, nhưng cô không mang theo túi xách, trên người cũng không có khăn giấy.
Cô vỗ vỗ túi áo, chỉ có bao tay trắng dùng khi đi làm, bên ngoài đã hơi dơ, cô lật mặt trong ra, nhét vào trong tay anh: “Dùng cái này chặn lại.”
Người đi đường xung quanh đều đưa ánh mắt tò mò qua, cô cũng không rảnh mà quan tâm đến họ.
Đèn xanh bật sáng.
Lạc Táp túm ống tay áo của anh, lôi kéo anh đi qua bên kia đường, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn anh.
Tưởng Mộ Tranh nói với cô: “Không sao cả.”
Qua được một lúc, ngoại trừ còn đau thì mọi thứ đã ổn.
Có điều cái cảm giác bị nắm tay dẫn qua đường này thật không tệ.
Trước kia đều là anh lo lắng cho an nguy của người khác, hiện tại bản thân lại giống như một người yếu đuối, để cô giúp anh che mưa chắn gió.
Xe của Lạc Táp đậu ở bên phía đường đối diện. Đến trước xe, cô buông tay Tưởng Mộ Tranh ra, mở cốp xe lấy chai nước khoáng, lại tìm thêm một chiếc khăn vải sạch sẽ trong hộp chứa đồ. Cô thấm ướt khăn vải, vắt hết nước rồi đưa cho anh: “Dùng cái này lau đi.”
Bao tay trắng đã bị nhiễm đỏ, Tưởng Mộ Tranh dùng khăn vải ướt thay thế, anh vươn cái tay còn lại ra để Lạc Táp đổ nước vào trong tay anh, sau đó dùng nước lạnh vỗ lên trán.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-mot-chieu/16434/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.