Sau khi Lạc Táp rời đi, Cục trưởng Dương nhìn bìa hồ sơ thất thần vài giây, sau đó cầm lấy điện thoại gọi cho người bên bộ phận nhân sự của Văn phòng Thành phố.
Điện thoại được bắt máy, ông trực tiếp hỏi: “Rốt cuộc là ai hạ lệnh điều động Lạc Táp cho các anh?”
Đều bên kia: “Lão Dương à, với mối quan hệ của chúng ta thì cũng không cần phải giả mù sa mưa vòng vo làm gì. Tôi thật sự không biết, bên trên phân phó xuống, chúng tôi chỉ biết làm theo.”
Cục trưởng Dương: “Anh có biết là có khả năng hai chúng ta đã thọc trúng cái bọc lớn rồi không.”
Bên kia dừng một lát, bầu không khí trong điện thoại im ắng căng thẳng, hỏi: “Có ý gì?”
Cục trưởng Dương hỏi lại: “Anh nói xem?”
Người bên bộ phận nhân sự ở đầu kia: “Không phải chứ, tôi đã dò xét qua hết hồ sơ của đại đội 2 một lần rồi, bao gồm các loại quan hệ nhân sự thì Lạc Táp là đơn giản nhất. Cha mẹ ly dị, vẫn luôn đi theo mẹ. Mẹ đã tái giá, làm kinh doanh. À, đúng rồi, Lạc Táp còn có một người cậu, là cảnh sát bên lực lượng an ninh công cộng của chúng ta, đã về hưu.”
So sánh với những người khác ở trong đội, xem như cô là người không có bối cảnh nhất. Sau khi cân nhắc, chỉ có thể điều cô đi.
Cục trưởng Dương hỏi: “Vậy cha của Lạc Táp thì sao?”
Người bên bộ phận nhân sự ở đầu kia ngẩn ra: “Trong hồ sơ, phần của cha cô ấy trống trơn, chúng tôi lại tra xét tình trạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-mot-chieu/16424/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.