Ngày cuối cùng của kì nghỉ, Lạc Táp chẳng đi đâu mà ở nhà ngủ nướng đến mười một giờ hơn mới dậy. Ăn sáng qua loa, sau đó cô ngồi trên sô pha chơi game.
Du Ngọc gọi điện thoại tới nói giữa trưa sẽ rảnh hai tiếng đồng hồ, bảo cô đến công ty bà cùng ăn cơm.
Lạc Táp ăn đồ ăn ở ngoài hơn mười ngày liên tục nên còn đang phát ngấy, lấy cớ mệt không đi.
Du Ngọc cũng không miễn cưỡng, nói với cô: “Lần sau khi con rảnh mẹ sẽ qua thăm con.”
Lạc Táp ừ một tiếng: “Mẹ, không nói nữa nhé, con đang chơi game.”
Du Ngọc: “Cái con bé này, ở nhà chơi game có gì vui hả?”
Lạc Táp: “Người khác đều đi làm, con biết làm gì đâu.”
Du Ngọc: “ Vậy tìm anh Năm của con mà chơi, cậu ấy không cần làm việc đúng giờ, thời gian tự do.”
Lạc Táp: “…”
“Lạc Lạc?”
“Con đang nghe đây.”
“Dạo này anh Năm con giúp con không ít chuyện, khi nào rảnh nhớ mời cậu ấy một bữa.”
“…Vâng.” Sao có thể chứ!
Kết thúc trò chuyện, Lạc Táp quay lại vào game. Ván trước đã kết thúc, không có gì thay đổi, đội các cô lại tiếp tục thua.
Cô chẳng còn tâm trạng để đánh nữa, thoát khỏi trò chơi, ném điện thoại qua một bên rồi ngã thẳng xuống sô pha.
Một mình ở nhà thật yên ắng.
Giống như bị trục xuất tới sa mạc hoang tàn vắng vẻ.
Suốt khoảng thời gian này đều có Tưởng Mộ Tranh ở bên cạnh lải nhải cả ngày. Nay bên tai im ắng lại cảm thấy có chút không quen.
Nếu không phải cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-mot-chieu/16422/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.