Lạc Táp trở về phòng của mình, chỉ để lại y tá và Tưởng Mộ Tranh hai mặt nhìn nhau.
Y tá nghe thấy được mùi khói súng, nghiêng đầu làm bộ như nhìn ra ngoài cửa sổ, chờ Tưởng Mộ Tranh bảo cô đến bôi thuốc cho anh.
Lúc đầu cô cho rằng cô đến đây để đổi thuốc cho cô Lạc, kết quả trên đường đi cô Lạc mới nói sơ tình huống cho cô nghe. Nói trong phòng có một anh chàng thích làm ra vẻ, nhờ cô nghĩ biện pháp giúp đỡ.
Còn đặc biệt cám ơn cô.
Tất nhiên cô có biện pháp đối phó với bệnh nhân khó chiều, nên lập tức đồng ý.
Tưởng Mộ Tranh nhìn cửa phòng Lạc Táp, nhìn nhìn lại y tá, ho nhẹ hai tiếng: “Giữa trưa mà các cô không nghỉ ngơi sao?”
Y tá quay đầu lại, nghiêm túc trả lời: “Giữa trưa là tôi trực.”
Tưởng Mộ Tranh: “...”
Anh liếm liếm hàm răng, bất lực nhìn tuýp thuốc trị phỏng đang nằm an tĩnh trên bàn trà.
Giang Đông Đình thật đúng là được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, chuyện đơn giản như vậy còn có thể để xảy ra sự cố, bị Chu Tuyền đá là đáng.
Nói vói y tá: “Cô về đi.”
Y tá nghĩ đã đồng ý với cô Lạc rồi, nếu không làm tốt công việc thì chẳng khác nào nuốt lời.
Cô làm bộ như rất khó xử mà nói: “Vừa rồi cô Lạc nói với tôi, nếu tôi không đổi thuốc cho tốt thì cô ấy sẽ khiếu nại.”
Y tá lại cố ý cường điệu: “Cô Lạc nói sẽ khiếu nại với ông chủ của chúng tôi, hiện tại tìm một việc làm ổn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-mot-chieu/16419/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.