"Ta đi." Đường Vô Dục đứng lên, chỉ là bàn tay đặt trên vai Liên Kỳ không buông ra, vẫn ấn chặt người lên ngưỡng cửa. Liên Kỳ giãy giụa một chút vẫn không tránh ra chỉ có thể bất đắc dĩ ngẩng đầu, "Sư huynh, ngươi buông tay, ngưỡng cửa cấn đau mông ta." Tay Đường Vô Dục lập tức buông ra, sau đó trong nháy mắt ngay cả cái bóng cũng không còn. Bởi vì động tác của Đường Vô Dục thật sự quá nhanh, cho nên Liên Kỳ trong lúc nhất thời cũng không thể xác định y rốt cuộc là sử dụng Phù Quang Lược Ảnh, hay là khinh công Trăn Hóa Cảnh? Sau khi nhìn một hồi Liên Kỳ cũng đứng lên, vỗ vỗ mông một cái, đi trông Tiểu Đậu Đinh nhà mình. Liên Thụy lúc đầu muốn hỗ trợ, nhưng bị đại ca nhà mình đuổi đi, dù sao khoa cử cũng tương đối quan trọng. Liên Kỳ vừa cùng Liên Du chơi chong chóng tre (do Pháo ca hữu nghị chế tạo),vừa nghĩ đến kế hoạch kiếm tiền của mình. Bán công thức nấu ăn cũng chỉ có thể là trường hợp khẩn cấp, lâu dài thì không thể thực hiện được, chắc chắn sẽ không hiệu quả. Trừ phi hắn tự mình bày bán, thế nhưng tay nghề hiện tại của hắn trước tiên phải luyện tập, cũng không thể bán đồ ăn dở cho người khác, đúng không? Bán nông cụ mới? Liên Kỳ lắc đầu, coi như là hắn có thể cải tiến nông cụ, thế giới này lại không có bằng sáng chế, chân trước hắn cải tạo xong, phỏng chừng chân sau sẽ có người làm theo, đến lúc đó một đống người cướp mối làm ăn. Bất quá, Liên Kỳ sờ sờ cằm, bản vẽ của máy gieo hạt ngược lại có thể vẽ ra trước, tri huyện đại nhân hẳn là sẽ không tiếc bạc chứ? Tốt nhất là tặng thêm một trăm lượng hay thêm chút gì đó! Nghĩ tới nghĩ lui, Liên Kỳ nhận ra mình con đường có thể đi đại khái cũng chỉ có thể cố gắng để tăng năng suất cây trồng trên mẫu, dù sao hắn cũng quen mà! Để tăng năng suất cây trồng, ngoài việc cung cấp đầy đủ phân bón thì việc mua giống tốt cũng là một phần rất quan trọng. Chẳng lẽ, thật sự muốn làm lai tạp? Hắn cũng không phải không biết, chỉ là hao phí thời gian thật sự là quá dài, hoa màu từ gieo hạt đến thu hoạch bội thu, ngắn nhất cũng phải là hai ba tháng, hơn nữa hắn hiện tại ở phương bắc, lương thực bình thường một năm mới chín, hai năm ba vũ đã rất không tệ rồi! Tuy nhiên, khi trồng mỗi năm, có thể khai thác một mảnh nhỏ riêng để thử nghiệm các giống tốt. Mà phân bón, cái này ngược lại có thể làm một chút ngay bây giờ. Minh gia thôn hiện tại bón phân đều sử dụng phân chuồng để bón, ừm, cũng chính là phân của người và súc vật trong truyền thuyết, tuyệt đối thân thiện với môi trường không gây ô nhiễm, trồng ra lương thực tuyệt đối có thể phù hợp với tiêu chuẩn quốc gia, không trộn lẫn bất kỳ kim loại nặng nào. Trong các giai đoạn tăng trưởng khác nhau của cây trồng, lượng phân bón cần thiết là khác nhau. Mặc dù toàn bộ là nitơ, phốt pho và kali, nhưng thời gian tăng trưởng khác nhau, tỷ lệ cũng khác nhau. Phân bón nitơ có thể thúc đẩy sự phát triển của hệ thống rễ và cành lá, phân bón phốt pho có thể thúc đẩy kết quả ra hoa, trong khi phân bón kali có thể cải thiện sức đề kháng của cây trồng. Ở các giai đoạn tăng trưởng khác nhau của cây, bón phân hợp lý là cần thiết theo nhu cầu của giai đoạn này của cây, do đó làm cho cây phát triển khỏe mạnh. Mà tự làm nitơ, phốt pho, kali... Nghĩ tới đây, Liên Kỳ đột nhiên ngẩn ra, phát hiện mình bỏ qua một vấn đề rất lớn. Phân bón của mình làm có thể đáp ứng nhu cầu của hai mươi mẫu ruộng sao? Hắn nhớ lại giáo trình hướng dẫn ủ phân bón trước đây, vật chứa sử dụng đều là các thùng nhựa khác nhau, hơn nữa là loại cần phải kín gió. Mà ủ phân hữu cơ tốt, ước chừng cũng đủ để trồng hoa, trồng một vài loại ra đủ nhà ăn. Về phần làm ruộng... Trừ khi hắn có thể đào ra một hầm ga mêtan có thể đậy kín được. "Hittt——" Liên Kỳ đang nghĩ ngợi, trên đầu đột nhiên truyền đến một trận đau đớn, nhưng lại không để ý tới làm tay cầm của chong chóng tre trực tiếp rơi vào trên đầu hắn. Liên Du vươn bàn tay nhỏ bé xoa xoa trên đỉnh đầu đại ca nhà mình, trong miệng còn lẩm bẩm: "Đại ca không khóc, xoa xoa sẽ không đau! " Bởi vì phản ứng tự nhiên mà ở khóe mắt chảy ra vài giọt nước mắt Liên Kỳ:... Không, tôi không khóc, tin tôi đi! Nhưng Liên Du tựa hồ là hiểu sai, thấy đại ca không động đậy bèn vươn bàn tay bé tẹo kéo tay áo nhỏ của mình lên muốn giúp đại ca lau nước mắt, "Nam tử hán đổ máu không đổ lệ nhưng mà đại ca là ca nhi, nếu đau đến nhịn không được cũng có thể khóc một chút. " Liên Kỳ:... Không, ca nhi cũng coi là nam nhân, mặc kệ có chức năng kia hay không. Tuy rằng rất bất đắc dĩ, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của Liên Du, rốt cuộc cũng không căng thẳng nữa mỉm cười nhéo nhéo khuôn mặt mập mạp của Liên Du "Được, đại ca biết rồi, A Du nhà ta thật hiểu chuyện! " "Ừm, ta biết hết, Nhị ca và Tam tỷ đã nói qua rồi!" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Liên Du tràn đầy đắc ý. Liên Kỳ đang muốn nói một câu "Ngươi là tiểu quỷ tự luyến" lại đột nhiên mi tâm nhíu lại, trong lòng xẹt qua một tia cảm giác không tốt. Hắn quay đầu lại, vừa lúc phát hiện một bóng người có chút gầy gò từ trước cửa nhà mình vọt qua. Liên Kỳ trong lòng căng thẳng, lập tức ôm Lấy Liên Du bảo vệ vào trong ngực mình. Sau đó vài bước ra cửa lớn, nhìn trái nhìn trái phải một chút lại không phát hiện ra dị thường, ngược lại gặp được Minh Quân đang đi về nhà. "Làm sao vậy?" Minh Quân thấy Liên Kỳ thần sắc khác thường, cho rằng đã xảy ra chuyện gì, vội vàng hỏi. Liên Kỳ có chút chần chờ lắc đầu, "Không có gì, có thể là ta quá ngạc nhiên. " "Ngạc nhiên?" "Ừm, vừa rồi lúc chơi với A Du, trong lòng ta đột nhiên có dự cảm không tốt, quay đầu liền nhìn thấy có người vội vàng từ cửa nhà ta chạy qua, " Liên Kỳ giải thích: "Nhưng sau khi ta đi ra, người lại không thấy đâu. " Thần sắc Minh Quân cũng trở nên nghiêm túc, "Cẩn thận một chút luôn không có hại, buổi tối nhớ đóng cửa thật kỹ, có thể bởi vì lần trước trong huyện đưa phần thưởng nên tên trộm kia để mắt tới nhà các ngươi. " "Cũng đúng." Liên Kỳ hiểu rõ, quả thật lúc Từ sư gia đưa phần thưởng tới có thể nói là gióng trống khua chiêng, một chút che giấu cũng không có. Ít người trong thôn không biết tới chuyện này. Tuy rằng ngân lượng thưởng hết thảy bao nhiêu chỉ có Liên gia biết, nhưng mấy cái rương đưa tới đây không ít người nhìn thấy. Hơn nữa, là đồ vật tri huyện đại nhân trong huyện thưởng xuống, không có gì ngạc nhiên khi có người động tâm. Chỉ là, Liên gia bây giờ còn có Đường Vô Dục vừa nhìn đã thất khó chọc, cho nên người thận trọng không dám tùy ý động thủ. Nếu không tên trộm cạy khóa chuồn vào trong, sau khi bị chủ nhà phát hiện không cẩn thận đánh chết, cũng không tính là phạm hình. "Hy vọng là ta nghĩ quá nhiều." Liên Kỳ nói, dường như đang tự an ủi mình. Minh Quân trêu chọc Liên Du, dặn dò, "Cẩn thận là trên hết. " ※※※ Phương xa · sơn lâm. Một người đàn ông gầy gò mặc quần áo ngắn sắc mặt không ngờ nhìn nữ nhân nhỏ gầy, còn có chút nhát gan bên cạnh, "Ngươi không phải nói nam nhân nhà hắn không ở nhà, chắc chắn sẽ không có phòng bị sao? Vậy tại sao hắn ta phản ứng nhanh như vậy khi ta đến gần? "
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]