Edit by Hà Rockin "Ta hiện tại thật cảm thấy, A Quân ngươi thật sự là quá mạnh mẽ!" Liên Kỳ vừa đi vừa xoa tai, "Nếu mỗi ngày ta đều nghe những lời này của các vị phụ huynh thôi sợ là sẽ điên lên mất!" Minh Quân cười khẽ một tiếng, "Vậy ngươi không muốn tìm ra rốt cuộc là ai hại A Anh?" "Đương nhiên là không! " Liên Kỳ lập tức phủ nhận, "Thế nhưng cảm thấy nghe nhiều tin đồn như vậy, thế mà không có bất kỳ manh mối nào, có chút thất vọng. " Minh Quân liếc hắn một cái, "Trước kia ngươi đã không kiên nhẫn với bát quái này, bình thường đều thà rằng ở nhà buồn bực. Ta thấy sau khi ngươi bị thương tính tình sáng sủa hơn một chút, còn tưởng rằng ngươi đổi tính không ngờ vẫn không thích những thứ này như cũ. " Khuôn mặt Liên Kỳ cay đắng: "Ta thật sự không ngờ, các nàng lại có thể ầm ĩ như vậy. " Mấy thím mấy dì vây quanh cùng một chỗ, gần như là đem tất cả người trong thôn đều nói qua một lần. Cái gì mà nhà này muốn bán nữ nhi nhà mình để chuẩn bị sính lễ cho nhi tử, cái gì mà nương tử nhà kia tiếp xúc thân mật với người ngoài không chừng muốn đội mũ xanh cho nam nhân nhà mình. Thì lại là ca nhi nhà ai bị người ta từ hôn linh tinh, mà thứ hắn muốn biết một chút cũng không rò rỉ ra. "Như vậy có thực sự hiệu quả không?" Liên Kỳ không khỏi có chút hoài nghi. Bởi vì sự tình liên quan đến chuyện riêng tư của tiểu cô nương, Liên Kỳ trong lúc nhất thời cũng nghĩ không ra biện pháp tốt gì, cũng chỉ có thể đi theo Minh Đi nghe bát quái nói không chừng còn có thể từ trong bát quái nghe ra chút hữu ích. Nhưng sau khi nghe xong một trận bát quái, manh mối không tìm được không nói cuối cùng lại đem lửa đốt lên người hắn. Hiện tại chỉ cần nghĩ đến những phụ nhân, các ca nhi trêu chọc, Liên Kỳ đã cảm thấy nhức đầu. Cảm thấy mình thật sự là điển hình của nhấc đá đập chân mình! Minh Quân kéo bàn tay đang che lỗ tai mình xuống, "Nói đi, A Anh rốt cuộc là làm sao vậy, ngươi lại có thể ép buộc chính mình đi nghe mấy chuyện thị phi kia. " "Ta..." Tròng mắt Liên Kỳ đảo loạn như thể đang nghĩ cách giải thích. "Muốn lừa gạt ta à?" Đuôi lông mày Minh Quân nhướng lên, không chút khách khí chọc thủng tâm tư của Liên Kỳ: Liên Kỳ:... Dù sao lúc ấy Liên Anh đến nguyệt tín cũng là tìm Minh Quân hỗ trợ, Liên Kỳ dứt khoát đem chuyện của Hồng Kiêm nói thẳng ra cho Minh Quân nghe. Minh Quân cau mày, lúc Liên Kỳ đến tìm hắn chỉ nói A Anh bị người hại nên năn nỉ hắn dẫn Liên Kỳ đi nghe bát quái tìm manh mối, lại không biết sự việc dĩ nhiên còn có ẩn tình như vậy. Minh Quân có chút đồng ý với suy đoán của Liên Kỳ, chỉ là hắn cũng nghĩ không ra nguyên nhân hai tiểu cô nương kia có thể làm như vậy. "Ta trước giúp ngươi hỏi thăm, " Cuối cùng Minh Quân chỉ có thể nói như thế, "Nhưng mà có một số việc, vẫn cần A Anh tự mình đi hỏi mới được. " "Ừ?" "Hỏi một chút tin tức nguyệt tín của hai nhà cô nương kia là khoảng thời gian nào." Minh Quân chậm rãi phun ra một câu như vậy, "Ba người các nàng tuổi tác đều không khác mấy, nếu có nguyệt tín nào cũng đến trong khoảng thời gian này..." "Vậy là có thể biết rốt cuộc là ai xuống tay! Nhưng mà..." Liên Kỳ lại nhíu mày, "A Quân, chuyện này không đúng lắm! Ai có thể nhàn rỗi không có việc gì hạ dược cho cô nương nhà mình? " "Vậy thì ai lại nhàn rỗi không có việc gì đi hạ dược cho cô nương khác, chỉ là vì để cho nguyệt tín của cô nương kia đến sớm? Lý do là gì?" Minh Quân cũng đưa ra nghi vấn của mình. "Cái này..." Liên Kỳ có chút yên lặng. "Cho nên ta cảm thấy, đây hẳn là ăn nhầm." Nghe xong lời này, Liên Kỳ lại trợn trắng mắt, "Ăn nhầm một lần ít nhất ba tháng? " Minh Quân cũng không tức giận, "Ngộ nhỡ bọn họ cũng không biết hậu quả của Hồng Kiêu thì sao? Ngộ nhỡ có người nói thuốc này gọi Hồng Kiêm là một loại thuốc bồi bổ thân thể thì sao? " "Cái này cũng có người tin?" Đối với suy nghĩ này của Minh Quân, Liên Kỳ giữ thái độ hoài nghi. Đại khái là nguyên nhân bị những quảng cáo truyền hình của kiếp trước đầu độc, vừa nghe những thứ này bổ thân, chăm sóc sức khỏe các loại, ý nghĩ đầu tiên của Liên Kỳ chính là, lừa đảo! "Nhưng mà ngoại trừ khả năng này ta cũng thật sự là không thể tưởng tượng được nguyên nhân khác. Là thuốc ba phần độc, nếu không phải thuốc bổ, có người nào vừa ăn liền ăn ít nhất ba tháng đây?" Minh Quân cũng là bất đắc dĩ nhún vai. "Nhưng kết luận này của ngươi có một điều kiện tiên quyết, đó chính là Trì Mạn Vi hoặc Minh Lãnh Vân một trong số đó cũng ở tuổi này đến Nguyệt Tín." Liên Kỳ lại đưa ra dị nghị. "Cho nên cái điều kiện tiên quyết này, chỉ có thể là ngươi đi nghĩ biện pháp nghiệm chứng thôi! Liên Kỳ:... ※※※ Tuy rằng Liên Kỳ cảm thấy không có khả năng, nhưng mặc kệ nói như thế nào đây là một bước đột phá. Đường Vô Dục vốn chủ động xin đi điều tra nhưng bị Liên Kỳ cự tuyệt. Liên Kỳ cân nhắc, sư huynh nhà mình đi điều tra ước chừng chính là đi giám thị hai nhà kia xem có bất kỳ dị động hay manh mối nào không. Nhưng hai nhà kia đều có nữ hài tử, lỡ như sư huynh nhà mình nhìn thấy thứ không nên thấy thì làm sao bây giờ? Suy trước nghĩ sau, cuối cùng Liên Kỳ vẫn quyết định đem cuộc nói chuyện giữa mình và Minh Quân từ đầu đến cuối nói cho Liên Anh. Sau khi nghe xong, Liên Anh nghiêng đầu nghiến đũa một lát, nói, "Các nàng không nói với ta, cho nên ta cũng không biết các nàng có hay không đã đến..." Mấy chữ phía sau mơ hồ nói cho qua, "Bất quá, Quân ca nói thuốc bổ gì đó, hình như ta từng nghe A Vi nói một lần. " Lỗ tai Liên Kỳ lập tức dựng thẳng lên. "Nhưng ta nhớ cũng không rõ ràng lắm, chờ ngày mai ta đi tìm A Vi hỏi một chút." "Vậy thì vất vả A Anh rồi!" Liên Kỳ có chút áy náy nói. Trên mặt Liên Anh lộ ra một nụ cười, "Những chuyện này đại ca vốn không dễ ra mặt, dĩ nhiên là phải giao cho ta! " ※※※ Ngày hôm sau, Liên Anh ăn điểm tâm xong liền cầm lấy túi kim chỉ của mình đi Trì gia. Sau khi Liên Kỳ siêng năng quét dọn sạch sẽ nhà cửa liền quăng chổi ra, ngồi ở cửa nhà mình nhìn hướng Liên Anh rời đi, lòng tràn đầy phiền muộn. Trên đỉnh đầu còn có một tấm biển thật lớn, chính là khối bài phương tri huyện đại nhân đưa tới, bên trên viết bốn chữ, Diệu Thủ Xảo Tâm. Liên Kỳ từng nghiêm túc suy nghĩ qua, có phải học vấn trong bụng Tri huyện đại nhân không đủ dùng, cho nên đem Diệu Thủ Nhân Tâm sửa chữ liền đưa tới đuổi người? "Lo lắng?" Không biết từ lúc nào Đường Vô Dục cũng ngồi xuống bên cạnh Liên Kỳ, hai chân dài lười biếng duỗi ra. "Ừm." Liên Kỳ gật gật đầu, không phủ nhận. Nhưng kỳ thật, Đường Vô Dục cũng không thể lý giải loại lo lắng này của Liên Kỳ, dù sao Liên Anh chỉ đi nói nhỏ với tiểu đồng bọn của mình, nghĩ như thế nào cũng sẽ không xảy ra chuyện gì nguy hiểm? Nhưng trực giác ngăn cản y nói những lời này ra, do đó tránh cho sự xuất hiện của "bạo lực gia đình".:)))) "Nếu thật sự là vấn đề của Trì Mạn Vi, vậy... Vậy A Anh chẳng phải là dê vào miệng cọp sao? Nếu họ cho muội ấy ăn những thứ đã hạ thuốc nữa thì sao? " Ngồi yên một hồi, Liên Kỳ đột nhiên đứng lên nói. Hắn nhịn không được ảo não nện vào đầu mình, "Vì sao bây giờ ta mới ý thức được vấn đề này! " "An tâm." Đường Vô Dục lại ấn Liên Kỳ xuống. "Không được, ta vẫn không thể yên tâm, ta phải đi xem một chút!" Sau khi bị ấn xuống, Liên Kỳ lại giãy dụa muốn xông ra ngoài nhưng lại bị Đường Vô Dục đè không thể động đậy. "Ngươi buông ta ra!" Liên Kỳ giật giật bả vai ta ra!" Liên Kỳ giật giật bả vai Editor: Vừa tiêm xong mũi 2 nên sẽ tạm nghỉ 1 đến 2 ngày nhé.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]