Bà ta trông rất đáng sợ, gầy tới nỗi chỉ còn da bọc xương, đầu tóc rối bời, khuôn mặt khô nẻ đầy nếp nhăn.
Đôi mắt đục ngầu trợn tròn lên, ngay giây phút bà ta nhận ra cô, lập tức rít lên một tiếng thét chói tai.
Hứa Đường còn chưa kịp phản ứng lại thì cả người đã bị bà ta kéo vào trong nhà.
Tiếng mắng chửi tràn đầy phẫn nộ vang lên, kèm theo đó là một cơn ẩu đả điên cuồng ---
"Mày c h ế t ở đâu giờ mới về! Tao tìm mày khắp nơi không thấy! Cái ngữ đê tiện như mày muốn bỏ rơi tao à, nằm mơ đi!"
"Tao là mẹ mày! Sau này mày đi đâu tao đi đó, mày trốn tao này, trốn tao này! Tao đánh chết mày..."
Nháy mắt đó vô số ký ức trong quá khứ ùa về.
Một tiếng nổ vang lên, da đầu tê dại, cả người lạnh buốt run rẩy.
Quách Triết đứng ngoài cửa, chết đứng người.
Đợi đến khi mọi thứ lắng xuống, tóc của Hứa Đường đã bị túm đứt vài cọng.
Trên mặt cũng bị móng tay cào ra mấy vệt đỏ.
Trên Mậu Quyên cũng không khá hơn gì, dưới sự phản kháng giận dữ của cô, trên mặt bà ta cũng bị thương.
Quách Triết đứng im ở cửa không dám vào, anh ta đứng như trời trồng ở ngoài không biết làm sao cho phải.
Đoán chừng anh ta cũng bị dáng vẻ giương nanh múa vuốt của Hứa Đường dọa cho phát sợ.
Trần Mậu Quyên hùng hùng hổ hổ tiếp tục chửi bới, ánh mắt liếc thấy Quách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-moc-van-the/2856570/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.