Sắc trời đã lặn xuống, Lục Nghiên vẫn ngủ mê mang, cho đến đêm dần buông xuống cô vẫn còn ngủ.
"Cạch."
Tiếng cửa mở, Dịch Gia Húc thân mang âu phục bước vào trong, anh đảo mắt tìm kiếm bóng hình ai đó, chợt mi mắt khẽ dừng.
Lục Nghiên nằm cuộn tròn trong chiếc chăn ấm, ngủ. Anh đi đến bên giường sờ vào trán cô, thân nhiệt vẫn bình thường.
Lúc vừa nãy, khi anh vừa về tới đã được chị Thanh tâu sớ lại, cả ngày cô không xuống nhà, không bước ra khỏi phòng.
Anh kiểm tra thân nhiệt vẫn bình thường cũng đỡ lo lắng một chút, anh đưa giọng, lay nhẹ người đánh thức cô:
"Lục Nghiên..."
"...Lục Nghiên."
Mãi một lúc lâu Lục Nghiên mới chịu thức giấc, mặt cô bơ phờ, trong không có năng lượng.
Dịch Gia Húc quan tâm đưa giọng hỏi, lần này anh quan tâm ra mặt thật.
"Ổn không? Cơ thể thế nào? Sao ngủ nhiều như vậy?"
Sau câu nói của anh cô đưa mắt nhìn vào đồng hồ trên tường, miệng ấp úng nói:"19 giờ hơn rồi sao! Em ngủ nhiều như vậy!"
Đầu có hơi choáng, cơ thể cũng nặng, nhưng cô vẫn gượng, đưa khuôn mặt đã lóe lên nụ cười nhẹ nhàng.
"Trong người thế nào, nếu không ổn, tôi gọi bác sĩ Vân đến!"
Âm giọng trầm lạnh, nhưng ý tử quan tâm đã rõ thấy.
"Không cần đâu anh ạ, em vẫn ổn, không cần phiền vậy đâu!"
"Nếu không khỏe thì nói, đừng để người khác bận quan tâm"
Nói dứt câu anh dời đi chỗ khác, cất gọn đồ đạc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-may-trong-gio/3623718/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.