Ngồi trên chiếc ghế sô pha trong phòng, người đàn ông có khuôn mặt trầm tỉnh, ánh mắt sâu thắm nhìn chăm chú vào tấm ảnh trong tay. Đôi mắt anh toát lên sự ấm áp và đắm say, giọng nhẹ nhàng ấm áp cất lên trong bầu không gian yên tĩnh: C
"Anh nhớ em, Lục Nghiên!"
Ánh đèn len lói từ phía trần nhà chiếu sáng, làm nổi bật nét rạng ngời trên gương mặt của người đàn ông. Đôi má ửng hồng, biểu lộ cảm xúc khép kín và sâu lắng trong lòng anh. Bàn tay anh cầm tấm ảnh run lên nhẹ nhàng, như muốn giữ gìn và che chở hình ảnh quý giá này.
Đúng! Không ai khác, người đàn ông này chính là anh, Phạm Duy Quân.
Anh thản nhiên thốt ra những lời nhớ nhung, từ tận đáy lòng. Tiếng nói của anh nhẹ nhàng như làn gió mùa xuân, nhưng cảm xúc trong từng từ ngữ lại dâng trào như dòng sông cuồn cuộn.
Nở nụ cười nhạt nhẽo trên môi, đôi mắt anh đượm buồn, bao nhiêu nỗi nhớ nhung làm sao nói ra cho hết được.
"Nếu năm đó... Anh đến sớm hơn một bước, có phải anh đã không đánh mất em đúng không Nghiên Nghiên?" (5)
Mọi âm thanh trong căn phòng dường như nhắm mắt lại, chỉ còn tiếng của anh truyền cảm đến tận sâu trong tâm hồn.
Bức ảnh trên tay anh, những lời nhớ nhung từ khóe miệng anh. Thương làm sao cho hết! (1
Anh chợt đứng lên, cất đi tấm ảnh người con gái anh yêu, dù biết cô đã có được gia đình cho riêng mình, nhưng sao... Lòng anh vẫn cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-may-trong-gio/3623699/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.