Lục Nghiên khóc nấc nghẹn, thật sự rất tủi thân, hơn 2 năm làm dâu, số lần bị làm khó điếm không xuể nổi.
Biệt phủ nhà họ Dịch là nơi cô không muốn về nhất, mỗi lần về đó điều bị mắng chửi đến không thương tiếc từ mẹ chồng, em chồng, nhưng chỉ toàn những lúc không có anh bên cạnh.
Tự cô đau tự cô chịu, chẳng thể mở lời với anh, vì một khi mở lời cô sợ lại có thêm xung đột gia đình, trong thầm lặng cô tự chịu đựng. Dịch Gia Húc không hề biết phía sau anh, họ đối xử tệ với cô như thế nào.
Tháng 04 năm 20XX, Dịch Gia Húc đi công tác, Anh ép cô về nhà chính để ở, vì anh tưởng ở đó mọi người sẽ chăm sóc lẫn nhau tốt.
Nhưng anh không hề biết chính anh đẩy cô vào hang cọp, họ cào xé Lục Nghiên đến cả tuần liền.
Ăn cơm không cho cô ngồi cùng, phải đợi cả nhà ăn hết cô mới được phép ăn sau, đồ cô mặc phải tự giặt giũ, không được phép xài máy móc hay sai vặt người làm trong nhà. Cả tuần liền hết cái khó này lại đến cái khó khác, dày vò cô đến xanh xao hốc hác.
Dù vậy Lục Nghiên vẫn không nản lòng, cô mạnh mẽ chấp nhận nó, không kêu la hay than khổ gì với anh, nên anh không hề biết cô đã bị mẹ và em gái mình hành hạ cô đến cỡ nào.
Khóc vì tủi thân, khóc vì uất ức. Khóc rồi tự lau, đau cũng tự mình cô chịu, không than thở hay mách lẻo gì với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-may-trong-gio/3623692/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.