Trình Phóng quay trở về phòng mình.
Anh tiện tay ném trái cây lên bàn.
Một quả lê lăn ra, anh nóng nảy, chìa tay nhặt lên.
Sau lưng truyền đến âm thanh.
Anh quay đầu, nhìn thấy trên giường đang có người nằm.
Là Minh Hạnh.
Cô đang mặc váy ngủ, nằm ở một bên giường, giống như vừa mới tỉnh.
Minh Hạnh còn ngái ngủ lờ mờ, cô chống tay ngồi dậy, ngây người liếc nhìn Trình Phóng, đột nhiên phản ứng lại, vội vàng giải thích.
“Tôi vừa đợi cậu, không cẩn thận ngủ quên mất.” Cô luôn có thói quen ngủ trưa, cho dù ăn muộn thế nào, ăn xong bữa thì rất dễ buồn ngủ.
Hôm nay ăn muộn, xong xuôi cô đi tìm Trình Phóng mà không thấy người đâu, thế là đợi anh một lúc.
Ai biết lại ngủ quên mất.
Trình Phóng không ngờ sẽ nhìn thấy cô ở đây.
Vừa ngủ dậy người còn lơ mơ, mái tóc buộc lỏng, đuôi tóc để sang một bên, mềm mại và bồng bềnh.
Chiếc váy ngủ nhăn nhúm đến tận bắp đùi.
Đôi chân thon dài cân xứng, trắng nõn vô cùng đẹp.
Trình Phóng nhìn một lúc lâu, Minh Hạnh mới phản ứng lại, hai má đỏ bừng.
Cô buông mắt, vội vàng từ trên giường đứng dậy.
“Cậu đi đâu vậy?” Minh Hạnh nhìn anh, nhỏ giọng hỏi.
“Không có gì, ra ngoài hóng gió thôi.”
Minh Hạnh tiến lên phía trước hai bước, nhìn sắc mặt lạnh băng của anh, cô thận trọng hỏi: “Trình Phóng, có phải cậu… tức giận không?”
Bộ dạng này của anh, lạnh như băng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ly/2735950/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.