Trình Phóng tắm xong quay lại, Minh Hạnh đã ngủ rồi.
Cô cuộn tròn trong chăn thành một cục tròn nhỏ, không nhìn cẩn thận thì không nhận ra có người đang nằm.
Trông rất ngoan.
Sao hôm nay có thể ngủ như vậy.
Trình Phóng liếc nhìn cô mấy lần, bất đắc dĩ lắc đầu, kéo chăn lên, thận trọng nằm bên cạnh cô.
Mái tóc Minh Hạnh xõa lên gối, vài sợi tóc khẽ vương trên má, cằm ở trong chăn, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay.
Tầm nhìn Trình Phóng dừng lại trên mặt cô, khóe môi theo bản năng lộ ra ý cười.
Cũng không biết đã qua bao lâu.
Không nhịn được, khẽ hôn lên khóe môi cô.
Minh Hạnh ngủ cũng say, chỉ cảm thấy hai má hơi ngứa, lông mày khẽ nhíu lại, không khỏi cử động mấy lần.
Miệng phát ra chút âm thanh nhỏ, xem ra không được vui lắm.
Trình Phóng vẫn đang nhìn cô, sau đó lại gần, ghé vào tai cô thì thầm: “Minh Hạnh, không phải muốn ôm tôi ngủ sao?”
Minh Hạnh vẫn còn mơ mơ màng màng trong giấc ngủ, dường như nghe thấy anh nói, khẽ cất lên một tiếng, lại nhẹ nhàng di chuyển như không thể nhìn thấy.
Trình Phóng cũng không chờ mong cô làm gì, anh chìa tay tắt đèn, tiếp tục chui vào chăn nằm.
Lúc này vẫn còn sớm, quả thật anh vẫn chưa muốn ngủ lắm.
Nhưng nằm cạnh Minh Hạnh, khiến anh cứ chờ đợi như này, anh cũng đồng ý.
Sau khi đèn tắt im lặng khoảng một hai phút, đột nhiên Minh Hạnh trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ly/2735948/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.