Minh Hạnh và Trình Phóng ngồi tàu cao tốc quay về An Tân.
Đường đi không quá xa, khoảng một tiếng là tới.
Thành phố An Tân là thành phố phát triển nhất vùng duyên hải. Hiện giờ đang ngày càng đi lên, kinh tế phát triển.
Cũng có rất nhiều trường đại học tọa lạc ở đây.
Minh Hạnh và Trình Phóng cùng về căn nhà cô đang thuê ở gần trường.
Căn nhà này là của Nhậm Kiều Kiều, nhà cô ấy làm trong ngành bất động sản, ở An Tân có mấy tòa nhà. Hồi năm nhất ở đây vừa mới mở bán nhà, Nhậm Kiều Kiều liền kéo Minh Hạnh tới nhờ cô mua nhà.
Nói là tuyệt đối để giá cực thấp cho cô.
Nếu không phải sợ bố đánh chết, Nhậm Kiều Kiều muốn tặng ngay cho cô một căn nhà.
Minh Hạnh lại không có tiền mua nhà.
Thế là Nhậm Kiều Kiều để cô thuê, cho dù không ở cũng giữ lại căn nhà này cho cô.
“Tôi cũng rất ít khi ở đây.” Minh Hạnh nói, cầm chìa khóa mở cửa.
Vừa mở ra, một luồng bụi từ bên trong xộc vào mặt, cô không khỏi sặc sụa ho mấy lần, giơ tay lên che mũi.
Căn nhà đóng cửa trông lạnh lẽo, ngay cả túi ni lông trên đệm giường cũng không bỏ ra, vừa sờ liền có một lớp bụi.
“Hôm nay phải dọn dẹp rồi.” Minh Hạnh khẽ nhíu mày, nhìn một vòng căn nhà, chỉ cảm thấy nhức đầu.
“Em cứ ngồi xuống nghỉ ngơi đi.” Trình Phóng tiện tay lau sofa, ấn Minh Hạnh ngồi xuống, sau đó sải bước đến phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ly/2735946/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.