Trình Phóng đã tìm được củi, anh đốt lửa trong chậu than.
“Cháu đi nấu cơm.” Anh để lại câu này, sau đó đi vào phòng bếp.
Trong nhà đồ thừa lại không nhiều, nấu cũng ít, đơn giản xào nấu hai món là ăn cơm.
Lúc ăn cơm đều rất yên tĩnh, cũng không ai nói chuyện.
Đồ ăn cũng không động.
Không khí bị đè nén thế này gần như khiến người ta không chịu nổi. Minh Hạnh vẫn thấy lạnh, mặc dù đầu ngón tay đã ấm lại một chút, nhưng khi cong ngón tay vẫn không cầm chắc đôi đũa.
Cô tùy ý ăn vài miếng, đồ ăn nhai trong miệng nhạt như nước ốc.
Sau khi ăn xong, bà nội vẫn muốn hỏi thăm Minh Hạnh, nhưng nhìn thấy rõ ràng tinh thần bà cũng không tốt.
Minh Hạnh không đành lòng, cô lên tiếng khuyên bà, đến cuối cùng đưa bà vào phòng nghỉ ngơi.
“Anh giúp em thu dọn phòng rồi, em cũng đi nghỉ đi!” Trình Phóng vừa dọn vừa nói: “Hôm nay tuyết rơi cả tối thì ngày mai chắc sẽ ngừng thôi, đợi tuyết ngừng rơi thì em quay về đi!”
Ở lại đây cũng không tốt.
Những thứ khác anh không hỏi đã trực tiếp bảo cô quay về. Khi đó Minh Hạnh nghe thấy, nước mắt suýt chút nữa trào ra.
Cô cố gắng mở to mắt kiếm chế.
Chuyện trong nhà anh, Minh Hạnh không nói gì, nhưng có những thứ cô vẫn muốn giải thích.
“Có phải mẹ em nói gì với anh đúng không?”
Minh Hạnh mím môi, giọng thì thào, cô khó chịu nói: “Bà ấy nói linh tinh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ly/2735920/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.