Ngày hôm sau khi Minh Hạnh tỉnh dậy, bên ngoài trời đã sáng, mênh mông trắng xóa.
Cô ngây ra một lúc, cảm nhận thấy trên giường chỉ có một mình, nhất thời cô hoang mang, kéo chăn bò dậy, quần áo không mặc giày cũng không mang, trong thời tiết dưới không độ này cứ vậy mà chạy ra.
Vừa đến cửa thì Trình Phóng đã đẩy cửa đi vào.
Trình Phóng nhìn thấy Minh Hạnh đang mặc một chiếc áo mỏng, anh cúi thấp đầu nhìn, cô còn đi chân đất giẫm xuống đất, sắc mặt anh lập tức thay đổi.
Anh nghiêng người nhấc người lên, đi về phía giường.
Minh Hạnh vừa nhìn thấy động tác của anh thì dừng lại, để mặc anh bế mình quay về.
Lúc này anh thu lại cánh tay mới cảm giác hơi lạnh.
Minh Hạnh kéo tay áo của anh, thì thào giải thích: “Em tưởng rằng không thấy anh nữa.”
Vốn còn muốn nói chút chuyện với cô, nhưng vừa nghe thấy câu này, lời đến bên miệng lại nuốt vào trong.
“Ống nước đóng băng rồi, vòi nước cũng không chảy ra nước, vừa nãy anh đi ra giếng múc nước đun cho em.”
Trình Phóng dậy từ sớm, nghĩ rằng cô muốn đi tắm, trong nhà lại không có nước nóng nên đi múc cho cô hai thùng nước, bây giờ đang đun, đã sôi rồi.
“Đợi chút anh giúp em xách vào phòng tắm.” Trình Phóng nói, cầm áo khoác ngoài mặc lên người cô: “Thời tiết lạnh, tắm nhanh một chút, đừng để cảm lạnh.”
Ở đây không bằng thành phố, không có điều hòa, tắm trong mùa đông, cởi áo ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ly/2735918/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.