Minh Hạnh còn chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn, dù sao hai người vẫn còn đang đi học, cân nhắc kết hôn hình như vẫn sớm quá.
“Viết tên Hạnh Hạnh lên hộ khẩu của anh, là người nhà hợp pháp.”
Trình Phóng muốn kết hôn, cho dù biết bản thân không đủ tư cách.
Không chỉ là tuổi tác, sức lực cũng không đủ.
Vì vậy anh cũng chỉ là nghĩ.
Nghĩ đến đây lại cảm thấy, thật sự rất mong đợi.
Nếu như tất cả đều có thể trở thành sự thật, anh không tưởng tượng được bản thân sẽ vui sướng nhường nào.
“Nhưng bây giờ vẫn chưa xứng.” Trình Phóng bật cười, nói thật lòng.
Minh Hạnh biết anh luôn cảm thấy mình không đủ tốt, vì vậy mới nỗ lực đến liều mạng.
Mặc dù những điều anh làm này đã đủ tốt.
Minh Hạnh không thảo luận chuyện này với anh, dù sao cô cũng không biết có thể nói cái gì.
Có vẻ nói gì đó cũng đúng.
Thế là Minh Hạnh hỏi anh: “Ngày trước anh trải qua sinh nhật như thế nào?”
“Ngày trước…” Trình Phóng nghĩ lại, cũng không biết nói bao lâu trước đó.
“Bà nội sẽ nấu mì cho anh.” Nếu là rất lâu trước đó cũng có bánh kem để ăn, nhưng đó là lúc bố mẹ vẫn còn.”
Đã rất nhiều năm rồi anh không ăn bánh kem.
Một là không thích, hai là cũng cảm thấy không cần thiết.
“Em xuống tầng mua chút đồ.” Đột nhiên Minh Hạnh nhớ ra gì đó, xoay người chạy đi.
Cô chạy đến cửa, bước chân lại dừng lại, quay đầu vẫy tay với Trình Phóng, cô nói: “Anh đi tắm trước đi.”
Cô còn đặc biệt nhấn mạnh: “Tắm sạch sẽ một chút!”
Đã ở phòng thí nghiệm hai ngày, hai ngày không tắm rửa rồi!
Mỗi lần tắm anh chỉ tùy tiện dội, cũng chưa đến năm phút.
Minh Hạnh mua chút đồ ở siêu thị dưới tầng, lại vội vàng đi lên, cô vùi đầu vào trong phòng bếp.
Lúc Trình Phóng đi ra đã nghe thấy động tĩnh trong bếp.
Anh cũng không đi vào, cầm sách ngồi đọc ở phòng khách.
Mùi hương thơm thoang thoảng, lại đậm đà, hình như mùi vị cũng không tồi.
Nhưng Trình Phóng đọc sách được hơn nửa vẫn chưa thấy Minh Hạnh đi ra, anh đặt sách xuống, đứng dậy muốn đi vào thì một tiếng tách vang lên, đèn phòng khách đã bị tắt.
Trong phòng khách tối om.
Anh ngẩng đầu lên nhìn thấy trong tay Minh Hạnh bưng đồ từ phòng bếp đi ra. Cô cẩn thận bưng nó, sau khi đặt lên bàn, cô thắp hai cây nến trên đó.
Minh Hạnh bắt đầu hát chúc mừng sinh nhật.
Giọng cô trong trẻo lại mềm mại, ánh nến sáng lung linh, chiếu vào mắt cô sáng lung linh. Cô ngồi đối diện anh, vừa hát vừa nhìn anh.
Trong đôi mắt long lanh chỉ có một mình anh.
“Trình Phóng, mau ước đi rồi thổi nến.” Minh Hạnh hát xong bài hát chúc mừng sinh nhật, vội vàng giục Trình Phóng.
Trong đầu luôn cảm thấy cái này thật trẻ con, nhưng lại không nhịn được làm theo lời cô, anh im lặng ước rồi thổi nến.
Sau đó Minh Hạnh mở đèn, anh mới cẩn thận nhìn chiếc bánh kem trước mặt.
Là bánh Minh Hạnh mới làm, tương đối nhỏ, kem cũng phết sần sùi.
Trên mặt bánh bày một vòng dâu tây, nhìn cũng thấy một có chút đáng yêu.
Mặc dù hình thức không đẹp lắm, nhưng không hiểu sao khiến người khác cảm thấy chắc hẳn rất ngon.
“Trình Phóng trước hai mươi tuổi đã từng không tốt, em rất đau lòng. Nhưng Trình Phóng sau hai mươi tuổi sẽ có Hạnh Hạnh luôn ở bên. Về sau mỗi năm đều làm bánh kem cho anh.”
Trình Phóng đã chịu quá nhiều đau khổ rồi, ăn chút bánh kem ngọt thôi.
Minh Hạnh nhìn thành phẩm vội vàng trước mặt này, cô ngại ngùng cười nói: “Lần đầu tiên em làm, có thể không quá đẹp.”
Lúc trước cô nảy ra suy nghĩ muốn làm đồ sấy khô, đã mua dụng cụ và nguyên liệu về. Nhưng để ở nhà mấy hôm vẫn không động tới.
Vừa hay hôm này lần đầu tiên làm.
Tổ chức sinh nhật phải có bánh kem, cho dù Trình Phóng không thích đồ ngọt, nhưng cảm giác nghi thức thì nhất định phải có.
“Cảm ơn Hạnh Hạnh.” Trình Phóng lên tiếng.
Vốn dĩ chỉ có bà nội sẽ tổ chức sinh nhật cho anh, nhưng bà nội không biết hát bài chúc mừng sinh nhật, bà chỉ biết làm cho anh một bát mì trường thọ đầy ắp, cười nói Tiểu Phóng lại lớn thêm một tuổi rồi.
Người già không thịnh hành mấy thứ như bánh sinh nhật, bà chỉ có lời chúc thuần phác nhất.
“Là em không nhớ sinh nhật của Trình Phóng, cũng không chuẩn bị quà.”
Minh Hạnh nhìn đồng hồ đã muộn như vậy rồi, qua mấy tiếng nữa là sắp sang ngày hôm sau. Cho dù có chuẩn bị quà gì cũng không có thành ý.
Có bánh kem anh đã rất cảm động rồi, ít nhất về sau sẽ có người thứ hai tổ chức sinh nhật cho anh.
Nghĩ như vậy anh rất vui.
“Ừm, vì vậy phải phạt Hạnh Hạnh.” Trình Phóng nói.
Minh Hạnh nhìn thấy anh, tò mò câu tiếp theo của anh nói gì.
“Không được nói ‘xin lỗi’ với anh.” Trình Phóng đè nén cảm xúc trong giọng nói: “Bởi vì Hạnh Hạnh làm gì anh cũng cảm thấy rất tốt.”
Minh Hạnh nhìn anh, trong lòng trào dâng luông nhiệt.
Rõ ràng là sinh nhật anh, sao lại làm cô cảm động như vậy?
Trình Phóng không thích ăn đồ ngọt lại ăn hết cả chiếc bánh kem.
Sau đó anh cảm thấy, có những thứ chỉ là không thưởng thức thường xuyên, vì vậy tưởng rằng mình mình không thích. Nhưng sau khi ăn xong cảm thấy khá ngon.
Về sau sinh nhật hàng năm đều có cái để mong đợi.
…
Năm đầu tiên Trình Phóng chính thức nhập học, Minh Hạnh lên năm tư, đã bắt đầu chuẩn bị thực tập.
Mặc dù học cùng trường nhưng một năm gặp mặt cực ít.
Trình Phóng điên cuồng học hỏi kiến thức chuyên ngành trong năm đầu tiên, một năm đã học xong chương trình học của hai năm, có thời gian còn tiếp tục tham gia đội nghiên cứu bên Lộ Tuyển.
Hơn nữa còn nhận được học bổng.
Trong thời gian một năm ngắn ngủi, tất cả mọi người đều biết Trình Phóng là sinh viên xuất sắc nổi tiếng của khoa tài chính.
Giỏi với bản thân.
Anh nổi tiếng từ một bức ảnh lúc học quân sự, chiều cao một mét tám mươi tám, mặc quân phục rằn ri, dáng đứng thẳng tắp, gương mặt lấm tấm mồ hôi, đẹp trai và rắn rỏi.
Trong bức ảnh mắt nhìn thấy toàn là chân.
Thế là bức ảnh này được đăng trên tường bày tỏ, lại được truyền đi điên cuồng.
Trong trường có soái ca Lộ Tuyển khí chất lạnh lùng, cũng là kiểu nho nhã ấm áp. Nhưng kiểu vừa đẹp trai vừa ngang tàng giống như Trình Phóng, nhiều năm rồi trong trường học chưa từng có ai.
Ngày học quân sự thứ hai có người đến tặng nước tặng đồ uống cho anh, còn cả gan nói muốn theo đuổi anh, hỏi anh có thể không.
Hơn nửa chuyện này bị Kiều Kiều nhìn trúng, khi đó cô liền quay video cho Minh Hạnh, nói Trình Phóng cũng quá hấp dẫn người khác giới rồi.
Lộ Tuyển nhà cô lúc đầu cũng không như vậy.
Sau đó không lâu, Trình Phóng xem đoạn video này trong điện thoại của Minh Hạnh, anh tò mò hỏi cô: “Sao không hỏi anh?”
Minh Hạnh suýt chút nữa quên mất chuyện này.
Khi đó cô đang xem ghi chép trong sách của Trình Phóng, cô nhìn mấy thứ thuật ngữ chuyên ngành hoàn toàn không hiểu, cảm thấy khá mới lạ.
Cô lật được hai trang, ngẩng đầu lên dịu dàng nhìn Trình Phóng, cô nói: “Bởi vì điều này chứng tỏ Trình Phóng rất ưu tú.”
Người ưu tú mới hấp dẫn rất nhiều người khác thích.
Trình Phóng nghe thấy mà tim nóng bừng.
Sau đó Kiều Kiều lại nghe được nửa sau của câu chuyện trong tin đồn, không khỏi cảm thán với Minh Hạnh: “Trình Phóng quá thích cậu rồi.”
“Cậu ta đi đâu cũng phải nắm tay cậu.” Kiều Kiều giống như phát hiện ra lục địa mới, đôi mắt sáng long linh nói phát hiện của mình cho Minh Hạnh.
Sẽ luôn ghi nhớ phải nắm tay cậu.
Thật sự là rất thích.
Lộ Tuyển lại không có cảm nhận này.
Anh cứng nhắc chết đi được, không lãng mạn.
Kiều Kiều còn nhớ khi Minh Hạnh vừa đến Đường Lý, còn nói chuyện than phiền với cô, nói sợ Trình Phóng, sợ chết đi được.
Khi đó Kiều Kiều liền nghĩ, người có tính khí tốt như Minh Hạnh cũng nói sợ, vậy thì đối phương chắc phải xấu xa lắm.
Vậy nên trong thời gian rất dài sau đó, Trình Phóng trong mắt Kiều Kiều cũng là hình tượng ác bá đáng ghét.
Sau khi biết hai người yêu nhau, Kiều Kiều cảm thấy não Minh Hạnh bị lừa đá rồi.
Nhưng trải qua thời gian sau đó, cô mới dần dần phát hiện, tình cảm của Trình Phóng đối với Minh Hạnh còn sâu đậm hơn so với họ nghĩ.
Có thể có một người, quyết chí thề không thay đổi coi bạn là cả thế giới.
Câu chuyện nửa sau cũng không có gì đặc biệt, chính là Trình Phóng nói với cô gái kia, anh thích Minh Hạnh của khoa ngoại ngữ, cực kỳ thích, trong lòng chỉ muốn theo đuổi cô ấy.
Lời này vừa nói liền truyền ra ngoài, về sau thật sự không có ai lại gần trước mặt Trình Phóng nữa.
Có thể tưởng tượng ra lời anh nói lúc đó cũng không dừng lại ở mấy câu đó, chỉ là không bị truyền ra ngoài.
Khi cô gái kia hỏi anh có khả năng không, anh với lời thề son sắc nói rằng, ngoài Minh Hạnh ra, tuyệt đối không ai có thể.
Giọng điệu chắc nịch ấy khiến người ta thậm chí không thể nghi ngờ.
Minh Hạnh không nói, chỉ mím môi gật đầu.
Cô luôn biết, vì vậy cũng luôn cố gắng đối tối với anh.
Ngày cuối cùng của kỳ thi cuối kỳ, Minh Hạnh đến khoa tài chính tìm Trình Phóng. Khi đang đợi anh ở cửa, một cô gái bên cạnh không lịch sự lắm cứ nhìn cô. Sau một lúc lâu thì đi qua hỏi cô có phải Minh Hạnh không.
Minh Hạnh cảm thấy kì lại, do dự gật đầu.
Minh Hạnh còn tưởng rằng cô ấy muốn làm gì.
Kết quả cô ấy nói, Trình Phóng lớp họ rất thích cô, hy vọng Minh Hạnh đủ hiểu chút tâm ý của anh.
Còn nhấn mạnh nói, Trình Phóng rất ưu tú, đứng đầu trong chuyên ngành của khoa họ.
Cô ấy nói, tất cả mọi người trong khoa bọn họ cũng biết Trình Phóng thích cô.
Chỉ là vì thích thầm một người thường rất hèn mọn, cô ấy thích Trình Phóng, nhưng người Trình Phóng thích cô ấy cũng hy vọng có thể nhìn thấy, hy vọng Trình Phóng và người mình thích ở bên nhau.
“Khóa này năm nhất nên các bạn không biết rồi.” Minh Hạnh cảm thấy cô gái này rất đáng yêu, thế là cô nói thật với cô ấy.
“Khóa tôi đều biết, tôi có bạn trai rồi.”
Đôi mắt cô gái chớp chớp, có chút nuối tiếc.
Cô ấy đang nghĩ, Trình Phóng thật đáng thương, giống cô ấy theo đuổi mà không được.
“Tôi đang đợi anh ấy.” Minh Hạnh chỉ vào bên trong.
Vừa đúng lúc này Trình Phóng đi ra.
Tầm mắt Minh Hạnh vừa hay nhìn vào anh.
Cô gái ngây ra, phản ứng thì ra người Minh Hạnh nói chính Trình Phóng.
Trong phút chốc ánh mắt cô ấy mù mịt, có chút cô đơn, nhưng sau đó lại cảm thấy vui cho Trình Phóng.
Anh ấy ưu tú như vậy mới có thể theo đuổi được người mình thích.
Có vẻ sợ đụng phải Trình Phóng, sau khi vẫy tay chào Minh Hạnh, cô ấy liền nhanh chóng đi về phía trước.
“Nói gì vậy?” Trình Phóng từ xa liền nhìn thấy hai người đang nói chuyện.
Minh Hạnh cũng bất mãn với anh, kể lại một lần cuộc đối thoại khi nãy.
“Trình Phóng, sao người thích anh lại nhiều như vậy?” Minh Hạnh cố ý phụng phịu nói một câu, cô không có ý gì, chỉ trêu chọc anh chút thôi.
Dù sao thì cô vẫn cảm thấy cô gái vừa rồi rất đáng yêu.
“Đúng đó, vì vậy mới thấy rõ Hạnh Hạnh của chúng ta đáng giá.” Trình Phóng lén xoa mặt cô, rồi lại nhanh chóng thu tay về, khóe miệng anh bật cười.
Minh Hạnh còn tưởng rằng anh muốn nói mấy lời lung tung, cô đang muốn tranh nói trước, nhưng Trình Phóng lại mở miệng.
“Người khác đều cảm thấy anh rất giỏi, vì vậy thích anh. Nhưng vào lúc anh rất đáng ghét, Minh Hạnh lại có thể thích anh.”
“Thật đáng quý.”
Người trong bóng tối sau khi có ánh sáng thì có thể được nhiều người nhìn thấy hơn, nhưng trong bóng tối có thể thấy được anh mới là cảm động nhất.
Minh Hạnh nhìn anh, nhất thời không nói nên lời.
Trình Phóng có thể nói ra mấy câu đạo lý như vậy, thật sự càng ngày càng khác.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]