Trong phòng y tế, trên chiếc giường bệnh nhỏ, Ngụy Khiêm nằm nhoài trên giường mệt mỏi.
"Quái lạ, kiểm tra tất cả đều ổn. Tại sao lại luôn buồn nôn?"
Ngụy Khiêm nghén đến nỗi không ăn được thứ gì vào bụng. Nằm được một chút thì mê man chìm vào giấc ngủ.
Mãi một lúc sau thì có cảm giác gương mặt bị ai đó sờ vào, giống như đang kiểm tra nhiệt độ. Hắn ngửi mùi hương trong không khí... Mùi này rất quen, không lẽ là, nặng nề mở mắt ra.
"Lưu Khang." Hắn gọi.
Lưu Khang như chú chuột nhỏ ăn vụng bị bắt gặp, vội rụt tay lại chột dạ phân minh.
"Tôi chỉ là thấy anh bị bệnh nên mới đến xem thử anh chết chưa hay thôi." Cậu vẫn như mọi khi cứng miệng mềm lòng.
"Cái miệng nhỏ này không nói ra được lời nào tử tế hả?" Ngụy Khiêm mệt mỏi ngồi dậy.
"Đúng vậy đấy."
Thoáng nhìn là biết Lưu Khang rất quan tâm đến hắn. Lợi dụng lúc này Ngụy Khiêm dùng khổ nhục kế ho vài tiếng, cả người ngã ra sau tựa vào thành giường trông bộ rất đáng thương. Lưu Khang nhỏ cũng bị hắn lừa thành công, luống cuống rót cho Ngụy Khiêm ly nước, ngồi lên giường vuốt vuốt ngực, giọng nói lộ rõ sự lo lắng.
"Uống chậm thôi. Từ từ."
Ngụy Khiêm uống nước xong mệt mỏi ngã nằm xuống chân Lưu Khang, người kia muốn hất ra liền bị hắn giữ chặt lại.
"Một chút thôi, cho anh nằm một chút."
"Anh rốt cuộc là bệnh gì?" Lưu Khang hỏi.
"Anh không biết."
"Anh là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ly-dam-my-/3623224/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.