"Trường em sắp có chuyến đi thực tế." Đường Ly nằm dài trên giường nhìn lên trần nhà.
"Anh biết." Tần Vũ ôn nhu vuốt ve mái tóc đen nhánh của cậu.
"Ồ. Cũng phải, công ty lớn như anh chắc cũng được trường em cho vào danh sách."
"Thông minh. Con chúng ta sau này chắc chắn sẽ thừa kế trí thông minh của em."
Tần Vũ cười cười véo má Đường Ly, sau đó áp mặt xuống bụng. Đường Ly bị nhột chọc cho cười.
"Anh bị ngốc đúng không? Mới vài tuần chưa có gì sao mà anh nghe được. Áp mặt vào chỉ làm nhột em thôi."
Chơi với Lưu Khang lâu ngày cũng làm Đường Ly lây tính mắng người, Tần Vũ vui vẻ ôm cậu, nghe mắng cũng không chút phản ứng, ngược lại còn muốn dung túng cho cậu thoả mái mắng hắn nữa là đằng khác, hắn là muốn cậu cứ vậy sống thật với bản thân nhiều hơn.
"Em nói xem, liệu còn ai trong tộc cá ngựa lưu lạc giống em không?"
"Em không chắc... Vì thừa hưởng tuyến thể đặc biệt nên bọn em có nhược điểm rất khó hồi phục... Hồi phục chậm hơn người bình thường rất nhiều.
"Ra là vậy." Tần Vũ nhớ lại hồi hắn tàn nhẫn nhốt cậu dưới hầm hành hạ, cậu bé nhà hắn chắc chắn đã rất khổ sở, hắn hôn lên trán với ý muốn bảo vệ. " Sau này chắc chắn anh sẽ không để em bị thương"Đến ngày đi thực tế, Lưu Khang bất mãn nhìn vị giáo viên sẽ dẫn họ đi.
"Cái trường này hết giáo viên rồi hả? Giáo viên thể dục cũng có thể.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ly-dam-my-/3616727/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.