Chiếm tiện nghi của Đường Ly được vài hôm thì cuối cùng Tần Vũ cũng đã chịu về nhà, Phương Từ vì không có ai chăm sóc nên cũng được đưa về Tân gia để ở.
Lúc này Đường Ly đang đứng bên ngoài phòng của Tần Vũ, lấp ló cái đầu nhỏ chần chừ đôi chút rồi cuối cùng Tần Vũ cũng bất lực ngoắc ngoắc ngón tay gọi cậu nhỏ vào phòng.
Hắn ôn nhu vòng tay qua eo cậu thâm tình hỏi. "Có chuyện gì muốn nói với anh?"
Ngẫm nghĩ hồi lâu, cậu trai nhỏ né tránh vòng tay của hắn lí nhí mở lời.
"Em... Có thể đến kí túc xá ở được không? Hoặc thuê trọ bên ngoài."
Cậu vốn dĩ muốn âm thầm rời đi nhưng cậu biết thế lực của Tần Vũ rất lớn, dù cậu có bỏ đi thì cũng sẽ bị bắt về...
Thế nên cậu muốn đàm phán với hắn, xin hắn rời đi là cách yên ổn nhất. Nếu dấu hắn rời đi có khi còn làm Tần Vũ hắn tức giận, hậu quả sẽ rất thê thảm.
"Tại sao?" Tần Vũ bắt đầu không vui hỏi.
"Không sao cả... Chỉ là em muốn sống như trước kia."
Né tránh bàn tay đang muốn níu cậu lại của Tần Vũ, hắn thật sự nổi giận nghiến răng đứng dậy kéo người ngồi vào ghế. Hắn đẩy ghế sát vào bàn, hung hăng giam giữ người ngồi giữa hai tay của hắn.
"Trước kia anh từng nói, nếu em dám rời đi... Nhất định anh sẽ chặt hai chân của em làm mồi cho cá."
"Vậy... Vậy nên em mới đến xin... Xin phép anh..." Lời nói run
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ly-dam-my-/3579638/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.