Sáng sớm tỉnh dậy, Tần Vũ mệt mỏi mở mắt nhìn người trong lòng vẫn còn ngủ, gương mặt ưu tú xinh đẹp. Không kìm chế được mà hôn lên trên trán, tâm tư bất giác muốn đối xử nhẹ nhàng với người kia.
"Đường Ly... Tôi đã có được câu trả lời rồi. Tôi muốn..." Hắn khẽ cười, gương mặt điển trai kia càng đẹp hơn. "Tôi muốn một danh phận từ em."
Sau sự việc sảy ra ở Bar Gay hắn triệt để hiểu rõ bản thân mình đối với Đường Ly là thể loại nào, hắn cũng không phải loại người bài xích việc yêu đương đồng giới nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ trường hợp đó sảy ra với mình.
Giống như Dung Tuyết nói, hắn chỉ xem Dung Tuyết là đồ vật mà chiếm hữu, không hề có tình cảm gì đặc biệt cũng chỉ đơn thuần là tình cảm anh em sống với nhau từ nhỏ mà thôi.
Còn đối với Đường Ly... Cậu bài xích hắn sẽ buồn, cậu bị thương hắn sẽ đau, cậu chớp mắt khó chịu hắn cũng sẽ nhận ra. Muốn chăm sóc và bảo vệ. Lúc đầu không khống chế mà hành hạ, sau càng tiếp xúc lại càng không muốn tách rời.
Cẩn thận ngồi dậy rút tay, đắp chăn lại cho Đường Ly. Có lẽ đêm qua đã làm cậu hoảng sợ rồi. Hết mực nhẹ nhàng đi ra ngoài vì sợ kinh động người kia tỉnh giấc.
Thấy Tần Vũ đi ra từ phòng của Đường Ly, có lẽ đây là lần thứ hai. Mọi người kinh ngạc nhìn hắn nhưng cũng không dám đánh giá vội thu tầm mắt tiếp tục làm việc.
"Quản gia."
Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ly-dam-my-/3579617/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.