"Cậu né tránh cái gì?"
Tần Vũ hung hăng tức giận cúi xuống bóp lấy mặt Đường Ly trừng mắt nói.
"Không phải lúc nãy rất ngoan ngoãn ngồi yên sao? Tại sao bây giờ lại bày ra vẻ mặt chán ghét này?"
Hắn càng nói bóp mặt cậu càng mạnh. Quản gia thấy vậy vội chạy đến ngăn cản, cố gắng nói đỡ giúp Đường Ly.
"Cậu chủ, Đường Ly cậu ấy đang bị thương, cậu chủ nhẹ tay... Nhẹ tay..."
Nghe vậy, Tần Vũ hất người ra.
"Tôi nói lại lần nữa, trong nhà này lời tôi nói, 1 là 1, 2 là 2. Đừng tự ý làm trái ý tôi."
Quản gia vâng một tiếng, Tần Vũ nhìn ông.
"Đừng tự ý mà cho cậu ta ăn mì."
Tần Vũ đi lên lầu, quản gia xuýt xoa xem xét vết thương lại nhìn mặt cậu. Thật may gương mặt kia vẫn mịn màng không vết xước, vì trắng nõn nà nên vết đỏ trên mặt bị hắn bóp hiện càng rõ ràng. Bụng Đường Ly thành thành thật thật kêu lên, lúc nãy vì gấp gáp nên không ăn được, ngược lại còn đổ hết lên chân. Bạch Hựu cười hiền từ.
"Cậu đợi tôi chút, tôi đi hâm lại thức ăn."
Đường Ly ngoan ngoãn gật đầu.
Trên phòng làm việc, Tần Vũ ngồi chăm chú xem máy tính nhưng thật ra hắn không thể nào chú tâm làm việc được. Hôm nay hắn vì trong nhà có thêm người nọ nên cảm giác rất lạ, luôn muốn về nhà. Vừa mới đến giờ tan tầm, hắn liền một mạch đi về.
Về đến nơi, đập vào mắt hắn là cảnh Đường Ly
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ly-dam-my-/3579610/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.