*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
EDITOR: LAM
Phí Tân chắp tay sau lưng, bước lên từng bậc cầu thang, quẹo một cái, tiến vào văn phòng.
Du Trọng Hạ, … Cái loại người gì đây? Hơn hai mươi tuổi đầu, già mà không nên nết.
Cậu tức giận đến mức ngả người ra sau, nhóm học trò ban thể chất ở bên này lại đang thì thầm to nhỏ thảo luận về thầy giáo Phí.
“Ê, ê, ê, tụi mày có thấy đôi giày thể thao mà thầy Phí đang mang không?”
“Hình như hôm qua ổng mang một đôi khác thì phải.”
“Đôi kia là loại AJ (*) đồng thương hiệu, rất phổ biến, màu của đôi hôm nay mới mẻ hơn nhiều, trước đây tao chưa từng thấy người nào mang qua.”
“Tụi mày đoán thử xem nếu rủ ổng đi đánh bóng rổ liệu ổng có đi không?”
“Biết đâu chừng ổng là kiểu thích sưu tập giày thôi, không biết chơi bóng đâu.”
“Không thể nào, tao nghĩ ổng biết đánh đó, tụi mày hãy nhìn cơ thể của ổng đi, lỡ đâu biết chơi, hôm nào hỏi ổng thử coi sao?”
“Tụi mày có đứa nào thấy ổng đi con xe Colnago (1) trong hai ngày vừa rồi không?”
“Có tao, có tao, sợi carbon (2) đã được độ lại, thoạt nhìn trông đắt lắm.”
“Nhìn thấy từ xa, chắc là Colnago, thương hiệu này chính là vua của tất cả loại xe đạp địa hình đó, đắt đỏ là lẽ dĩ nhiên.”
“Cũng tại tụi mày không thèm quan tâm đến ai, tới chủ động tạo quan hệ đi, trở nên thân thiết với ổng thì có thể mượn xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-luc-xuan-den-toi-nho-nguoi/199015/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.