Editor: Duyenktn1
Đất đá dưới chân cũng không hề kiên cố, thỉnh thoảng chân cô sẽ nhẵm phải bùn lầy, nhưng mà sau khi đi qua một trăm mét, cuối cùng cô cũng đi qua vũng bùn lầy, đường ở phía trước tương đối sạch sẽ, toàn thân cô đã ướt đẫm mồ hôi.
Xoay mặt, nhìn về phía trước, mấy người đang nâng Tiểu Mỹ từ trong xe ra, Lạc Tiểu Thiến nắm chắc cổ áo, nhanh chóng chạy về phía đường lớn.
Nếu như bình thường, một kilomet đối với Lạc Tiểu Thiến mà nói cũng chẳng tính là quãng đường xa.
Thế nhưng ở trong đêm mưa gió như thế này một km lại giống như cô phải đi một vòng trái đất.
Cuối cùng cũng ra đến ngã ba, Lạc Tiểu Thiến nhìn đường lớn nhưng trong lòng cũng không dâng lên nổi một chút vui sướng nào.
Hai bên đường là một mảnh tối đen, ngay cả một bóng đèn cũng không có, cô phải đi chỗ nào để bắt xe chứ?!
Xe à, xe à, nhanh tới đi!
Khóe mắt sáng lên, nhìn thấy hai ánh đèn, Lạc Tiểu Thiến mừng rỡ trong lòng, lập tức xông lên phía trước, lắc đèn pin.
“Dừng xe, dừng xe!”
Ô tô đến gần, nhưng mà, căn bản không có dấu hiệu dừng xe, mà chạy nhanh qua Lạc Tiểu Thiến.
“Này!”
Lạc Tiểu Thiến nhanh chóng đuổi theo, dựa vào ánh đền, chỉ thấy cửa thủy tinh phía bên phải của ô tô vươn ra một bàn tay.
Đó là một bàn tay trắng nõn, bốn ngón khép lại, chỉ có một ngón tay ở giữa sơn móng tay màu đỏ chói dựng thẳng lên.
Đêm mưa như vậy, tài xế chỉ coi Lạc Tiểu Thiến là không có ý tốt đón xe.
Đèn sau xe ô tô biến mất giữa màn mưa bụi, Lạc Tiểu Thiến bất đắc dĩ cắn răng, lập tức xoay người, đi về phía trước phía bên tay phải, đúng lúc, cô lờ mờ nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-len-dinh-vinh-quang/3278227/chuong-346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.