Không chờ Lãnh Tử Mặc mở miệng lần nữa, điện thoại của anh đã vang lên.
“Lãnh tổng, nói với ngài một tin tức tốt.” Giọng nói của Trác Á Nam ngay lập tức từ trong điện thoại truyền tới.
Lãnh Tử Mặc đem quả đấm quơ quơ trước mặt Lãnh Tử Nhuệ, “Nói.”
“Bây giờ Nhan Túc tiên sinh đang ở Đế Thị, ngài ấy đặc biệt đến Bắc Kinh để cảm ơn Lạc Tiểu Thiến, lần này, sự kiện của Lạc Tiểu Thiến đã cóthể cứu vãn!” Giọng nói của Trác Á Nam tràn đầy hưng phấn.
“Nhan Túc?” Lãnh Tử Mặc hơi hơi nhíu mày, “Chính là người vừa mới đạt giải thưởng Nobel văn học, Nhan Túc?”
“Đúng, chính là ông ta!”
“Xảy ra chuyện gì?” Lãnh Tử Mặc vội hỏi.
Bên cạnh, Lãnh Tử Nhuệ vừa nghe đến tên Nhan Túc, cũng rất hiếu kỳ ghé sát vào điện thoại di động của anh.
“Là như vậy, lúc trước không phải Tiểu Thiến đi Hàng Châu tham gia hoạtđộng sao? Bởi vì trời mưa nên hoạt động ngoài trời bị hủy, sau đó cô ấymột mình đi thăm quan Thương Lãng Đình, đúng lúc Nhan Túc tiên sinh cũng dẫn theo gia đình đến đó tham gia một buổi gặp mặt, Nhan phu nhân mangcháu gái đi chơi ở Thương Lãng Đình, bé gái không cẩn thận bị ngã xuốnghồ nước, Lạc Tiểu Thiến cứu được, lúc ấy bởi vì Nhan phu nhân quá mứchoảng sợ, cũng không hỏi kỹ càng liền mang cháu gái rời đi. Mấy ngày đó, bọn họ vẫn tìm ân nhân cứu mạng này, tình cờ thấy ảnh chụp tuyên truyền của Lạc Tiểu Thiến, Nhan phu nhân liếc mắt một cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-len-dinh-vinh-quang/3278219/chuong-338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.