Trên máy bay.
Ở trên máy bay nhìn bầu trời, và ở trên mặt đất nhìn bầu trời là không giống nhau.
Lạc Tiểu Thiến quay mặt ra ngoài cửa nhìn sổ bầu trời, theo lý thuyếtnhững đám mây lúc nào cũng phải nhìn lên mới thấy được, lúc này đây tấtcả lại đang dưới tầm mắt của cô.
Nhìn những đám mây này, cô lại nghĩ đến Lãnh Tử Mặc.
Nếu như đổi một góc độ khác, phong cảnh những đám mây cũng hoàn toàn khác nhau.
Vì vậy,cô đã thử tưởng tượng, nếu như cô là Lãnh Tử Mặc, gặp vấn đề cựckỳ khó giải quyết trong công việc, cô có thể giữ lòng mình bình tĩnhđược không?
Đáp án đều là không.
Nghĩ như vậy, tủi thân trong lòng lại hóa thành lo lắng và hối hận.
Khiến cho tên kia buồn bực đến như vậy, chắc chắn là việc vô cùng khó giải quyết.
Cô làm sao có thể tùy hứng như vậy, vậy mà thực sự đi thẳng không nóimột lời nào với anh, lúc anh đứng ở sau lưng cô, nhất định rất khó chịu!
Từ Hồng Kông đến Thành Đô, Lạc Tiểu Thiến cơ bản là buồn rầu cả đường.
Trong lòng âm thầm quyết định, chờ đến Thành Đô, nhất định phải gọi điện thoại cho Lãnh Tử Mặc đầu tiên.
...
...
Sân bay Bắc Kinh.
Lãnh Tử Mặc ngồi vào ghế sau của ô tô quân dụng.
“Thế nào rồi?”
“Đã điều tra rõ ràng, đúng là người của mình!”
Lãnh Tử Nhuệ lười biếng ném cho anh một cái bút ghi âm, Lãnh Tử Mặc nhấn nút mở, giọng nói của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-len-dinh-vinh-quang/3278218/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.