Đôi môi lành lạnh của anh dừng trên da thịt của cô, lại giống như mangtheo độ nóng. Tuy dừng bên tai nhưng làm tâm của Lạc Tiểu Thiến nónglên, tim của cô lập tức đập điên cuồng.
Trong lòng nhất thời dâng lên khẩn trương, Lạc Tiểu Thiến mím môi, rốt cuộc vẫn là nói một từ.
“Nhớ.”
Tính tình của cô, một khi nhận định một sự việc thì sẽ không do dự nữa.
Tuy rằng lúc trước bởi vì anh đột nhiên thổ lộ, cô đã từ chối, nhưng làbây giờ, cô nhận rõ lòng mình, tự nhiên cũng không muốn che dấu cảm tình đối với anh.
“Ngoan!” Lãnh Tử Mặc hài lòng hôn tóc của cô, từ trong tay của cô cầm lấy cái thìa, “Đi lấy bát!”
Vì kỹ thuật không tốt, da sủi cảo hoặc là mỏng hoặc dày, hơn nữa toàn bộ bị đông thành một cục, thời điểm nấu chín, có thể dùng chữ “vô cùng thê thảm” để hình dung.
Lạc Tiểu Thiến cầm bát đến, nhìn nồi bánh chẻo nhão như cháo với vẻ mặt quẫn bách.
“Bằng không đổ đi, chắc trong tủ lạnh còn đồ ăn khác.”
“Anh muốn ăn.”
Lãnh Tử Mặc cầm cái bát trong tay cô, đem những cái sủi cảo coi như cònhoàn chỉnh múc vào bát đưa cho cô, chính mình thì múc đống bát nháo vàcanh còn lại.
Cùng anh ngồi xuống bàn, Lạc Tiểu Thiến nhìn bát mình, lại nhìn bát của anh, sau đó lập tức đem bát mình đẩy qua anh.
“Anh ăn bát này!”
“Anh ở trên máy bay ăn rồi, uống chút nước canh là tốt rồi.” Lãnh Tử Mặc hất cằm về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-len-dinh-vinh-quang/3278158/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.