Ra khỏi phòng ngủ, Lãnh Tử mặc nhanh đi xuống lầu.
Đáng chết chính là, đồ của Lạc Tiểu Thiến cô không chỗ nào không có.
Trên ti vi, là tấm hình của cô.
Trong tủ giày, có đôi dép heo con của cô.
…
Từ trên lầu đến dưới lầu, từ phòng khách đến cửa sảnh… Ngay cả trong lòng anh, nơi nơi đều có hình bóng của cô tồn tại.
Thậm chí khi anh kéo cửa phòng ra, đều sẽ nghĩ đến, cô lại để quên chìa khóa của mình ở ngoài cửa.
“Chờ tôi trở về, tôi nhất định sẽ đuổi em đi!”
Cắn răng, anh đóng sập cửa lại.
Muốn đem hình bóng cô từ trong lòng đuổi đi hoàn toàn, như vậy liệu sẽ không còn đau?
Kéo vali hành lý vào thang máy, nhìn vách tường thang máy hiện lên cái bóng của chính mình, anh lại thấy cô một lần nữa.
Lúc này, cô đang mặc bộ đồ thoải mái ở nhà, khoanh chân đứng trong thang máy, bởi vì gặp lạnh, ngón chân trắng như tuyết khẽ cong lại, nhìn anhmím môi cười: “Em tới để tiễn anh, thuận tiện hỏi một câu!”
“Đáng chết!”
Lãnh Tử Mặc đột nhiên nâng tay, đánh một quyền vào vách tường thang máy.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại.
Phía sau cầu thang an toàn không xa, Lạc Tiểu Thiến dựa vai vào tường,nước mắt từ trên mặt chảy xuống, lướt qua gò má, nhỏ từng giọt xuống sàn nhà.
Đang chạy thẳng lên lầu, lúc cô chuẩn bị mở cửa thì nghe thấy tiếng bước chân của anh.
Nghe được câu nói “Đáng chết!” đầy tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-len-dinh-vinh-quang/3278139/chuong-258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.