Đem mũ treo lên giá, Lãnh Tử Mặc tiện tay lấy điện thoại di động ra, thànhthạo dò được số của Lạc Tiểu Thiến, nhấn xuống phím trò chuyện.
…
…
Phòng thu âm
Lạc Tiểu Thiến ngồi trước đàn dương cầm, vẫn đang đàn bài ‘ánh trăng bạc’ mà Lãnh Tử Mặc đã cải biên.
Đàn đến được giữa đoạn solo, trước mắt cô đột nhiên hiện lên một mảnh bén nhọn.
“Rất xin lỗi!”
Sau đó, thanh âm thuộc về Lãnh Tử Mặc lại vang vọng bên tai.
Cô nháy mắt thất thần, ngòn tay vừa trượt, tiếng đàn vang lên một nhịp sai.
“Ngừng!” Trác Á Nam một lần nữa kêu ngừng lại.
“Tiểu Thiến!” Anh ta từ trạm điều khiển âm thanh đứng dậy, đẩy cửa cách âm trong phòng thu ra, “Cô nghỉ ngơi một chút đi!”
Bởi vì đàn dương cầm do chính Lạc Tiểu Thiến chơi, nên lần ghi âm này sẽ biểu diễn một đoạn dương cầm trước, khác với lần trước thuận lợi, biểu hiện lần này của Lạc Tiểu Thiến rất mất tiêu chuẩn, nếu không phải lạcâm, thì là nhịp không đúng, đánh ra một đoạn không như mong muốn.
“Thật sự xin lỗi!”
Lạc Tiểu Thiến từ chỗ đàn dương cầm đứng dậy, vẻ mặt áy náy.
Bài “Ánh trăng bạc” này của Lãnh Tử Mặc để lại dấu ấn quá sâu đậm, chodù cô đã cố gắng nỗ lực nhiều lần, nhưng cũng không có biện pháp chuyêntâm, trong đầu cô hình ảnh của anh cứ thoắt ẩn thoắt hiện.
“Hay là, đêm nay đến đây thôi. Tiểu Thiến, cô đi về nghỉ ngơi trước,chúng ta ngày mai lại tiếp tục.” Vu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-len-dinh-vinh-quang/3278138/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.