“Anh biết mà, em sẽ tha thứ cho anh mà.”
Tiêu Dương tùy ý nhét kính mắt vào túi áo, người này, hôm nay sao lại mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng thế?
Như vậy càng làm cho vẻ mặt yêu nghiệt của anh ta không hề có vẻ nữtính, ngược lại càng tăng thêm khí chất mị hoặc quyến rũ chí mạng chếtngười.
Cầm tới giỏ trái cây để lên trên bàn, Tiêu Dương cười híp mắt như một con hồ ly nhìn về phía Lạc Tiểu Thiến.
“Muốn ăn quả gì, anh gọt?”
Cô hiện tại nào có tâm tình để ăn hoa quả?!
“Em và anh không thể thương lượng chuyện này sao?” Lạc Tiểu Thiến cóchút nản, trực tiếp nhìn thẳng vào ánh mắt đào hoa của anh ta: “Em hơimêt, anh không thể về trước sao?”
“Cho dù muốn đuổi anh đi, em cũng không thể nói một cách trực tiếp nhưthế chứ?” Tiêu Dương vẻ mặt ủy khuất “Anh tự mình chạy tới đây nhậnlỗi, vừa tới nơi em chưa hỏi thăm anh một câu thì thôi lại còn muốn đuổi anh?”
“Em xin lỗi được không?!” Lạc Tiểu Thiến thiếu chút nữa muốn quỳ trên mặt đất cầu xin anh ta đi mau lêns!
Tiêu Dương thản nhiên bất động, đôi mắt đào hoa lóe lên thần sắc khó lường “Lãnh Tử Mặc sắp tới đúng không?”
Lạc Tiểu Thiến cả kinh!
Người này, người này thành tinh rồi sao!?
Thậm chí ngay cả điều này cũng đoán ra?
Có tiếng bước chân vang lên, cô y tá nhỏ cầm một bình hoa trong suốt đitới, trong bình hoa cắm đầy lọai hoa Lạc Tiểu Thiến thích nhất.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-len-dinh-vinh-quang/3278106/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.