Cô rũ mắt xuống, không dám nhìn vào mắt anh, chủ động yêu cầuthân mật cùng anh, giữa hai người đây là lần đầu tiên.
Tuy rằng chẳng qua cô muốn anh có thể nằm xuống nghỉ ngơi mộtlát, thế nhưng vẫn là nhịn không được tim đập thình thịch.
“Giường quá nhỏ, em sẽ ngủ không ngon!” Lãnh Tử Mặc đưa tay ra,cầm bàn tay cô, “Yên tâm đi, anh nói rồi là sẽ luôn ở đây, chờem tỉnh dậy anh mới đi!”
“Nhưng mà…” Cô cúi mặt càng thấp, gần như muốn lui vào trong chăn, “Em muốn anh ngủ cùng em!”
“Được!”
Lãnh Tử Mặc đứng lên, cởi áo khoác âu phục ra.
Lạc Tiểu Thiến lập tức lui người đến bên cạnh giường, tận lực chừa lại chỗ trống cho anh.
Cẩn thận để chân cô ở vị trí mà anh sẽ không chạm đến, LãnhTử Mặc lúc này mới nghiêng người nằm xuống bên cạnh cô.
Vì để cô ngủ được thoải mái, anh rất cẩn thận chỉ chiếm một bên giường.
Lạc Tiểu Thiến liếc nhìn khoảng trống giữa hai người, mấp máy môi, sau đó lấy dũng khí đưa tay ra, giữ chặt áo sơmi của anh,hướng về phía cô mà kéo.
Chỉ nghĩ là cô thật sự sợ hãi, Lãnh Tử Mặc duỗi cánh tay không bị thương ôm lấy cô, xoa đầu an ủi cô.
“Thế này, đỡ hơn chút nào không?”
“Ừ!”
Lạc Tiểu Thiến rúc mặt ở trong chăn, giọng nói đều có vẻ rầu rĩ.
Chú ý đến thanh âm của cô không đúng, anh nghi ngờ áp sát khuônmặt sắp bị chăn che kín của cô, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô,cẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-len-dinh-vinh-quang/3278101/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.