Lúc nửa đêm, Lạc Tiểu Thiến tỉnh dậy.
Mở mắt, chỉ thấy dưới ánh đèn lờ mờ, một bóng đen đang nằm bên cạnh cô.
Trong lúc hỗn độn, cô giật nảy mình, trực tiếp tỉnh táo lại,nhìn kỹ một chút, mới nhìn ra là một người nằm bên giường cô, cô cẩn thận bỏ chăn mền ra, khuôn mặt bị chăn mền che lấp củaLãnh Tử Mặc cũng xuất hiện trước mắt cô.
Dưới ánh sáng nhẹ nhàng, hình dáng khuôn mặt của anh càng cóvẻ rõ ràng, lông mi thật dài ở trên mặt tạo nên một vòng bóng râm, không có điệu bộ ngang ngược hàng ngày, Lãnh Tử Mặctrước mắt ngủ thật say, rõ ràng lộ ra mấy phần mệt mỏi.
Nhìn người đàn ông tuấn mỹ nhưng lại có biểu cảm ít an toàn,trong lòng của Lạc Tiểu Thiến, có một tâm tình khác thườngnhộn nhạo lên.
Lúc ấy chẳng qua là theo bản năng kêu anh cứu cô, kết quả, anh vậy mà thực sự từ Bắc Kinh đến cứu cô.
Cô tuy rằng không muốn nghĩ đến tình cảnh lúc ấy, lại rất rõ ràng, nếu như không có anh, cô hoàn toàn xong rồi.
Hơn 300km, anh đi tới nhanh như vậy, không cần nghĩ, cô cũng cóthể tưởng tượng được anh đi gấp như thế nào, điên cuồng vượtqua một cái đèn đỏ rồi một cái đèn đỏ như thế nào…
Mũi Lạc Tiểu Thiến có phần chua xót, mắt cũng bắt đầu dâng lên niềm đau.
Trừ bố, Lãnh Tử Mặc là người đàn ông đối xử với cô tốt nhất.
Không kìm lòng được giơ tay lên, cô cẩn thận đưa tay qua, muốn chạm vào mặt anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-len-dinh-vinh-quang/3278100/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.