“Không phải, là tự anh bị đụng!” Anh thuận miệng nói.
“Thật ư?”
Lạc Tiểu Thiến nhíu mi lại, trong tiềm thức người bình thường, theo bản năng sẽ tự bảo vệ mình, trong trí nhớ lúc này, mộtít những việc đáng sợ đã trải qua sẽ tự động mờ nhạt, những việc chi tiết ngày hôm qua cô đã không nhớ rõ lắm.
“Đương nhiên là thật!” Lãnh Tử Mặc hướng về cô cười một tiếng an ủi.
Hoàng Phủ Ngạo đi đến cửa, rất biết điều không có đi vào, “Xe đã chuẩn bị xong!”
“Đi, chúng ta quay về Bắc Kinh!” Lãnh Tử Mặc lại một lần nữa ôm ngang cô lên.
“Tay anh?”
“Vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại!”
Xuống lầu, ôm cô ngồi vào phía sau, Lãnh Tử Mặc đóng cửa kính xuống, “Chúng ta đi!”
“Đi nhanh lên!” Hoàng Phủ Ngạo đứng ở trên bậc thang, vẫy vẫytay, người lính ngồi ở vị trí tài xế ngay lập tức khởi động ô tô, lái xe về phía bên ngoài bệnh viện.
“Em quên cảm ơn anh ấy!” Lạc Tiểu Thiến ở trong lòng anh nhỏ giọng nói.
Lúc ấy quá căng thẳng, thấy Hoàng Phủ Ngạo mới có thể kêu sợ hãi, lúc này, tâm trạng của cô cũng bình tĩnh ít nhiều, đương nhiên cũng có thể đoán ra một chút, hôm qua người xuất hiệnđúng lúc cứu cô là Hoàng Phủ Ngạo và thuộc hạ của anh ta.
“Không cần!” Lãnh Tử Mặc sờ sờ đầu cô, “Ngủ một chút đi, khi nào đến Bắc Kinh, anh gọi em!”
…
…
Ô tô đưa hai người đến thẳng nơi Thẩm Nhất Chu làm việc, tổngkhông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-len-dinh-vinh-quang/3278098/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.