Lãnh Tử Mặc gật gật đầu, nhẹ giọng nhắc nhở, “Việc này, phải tuyệt đối giữ bí mật!”
Nếu như để truyền thông biết việc này, đám người đó sẽ giống như một đám ruồi nhìn chằm chằm vào thì việc này sẽ không thể bỏ qua, đối với Lạc Tiểu Thiến mà nói, đây tuyệt đối là một tai họa.
“Yên tâm!” Hoàng Phủ Ngạo nghiêm mặt đáp ứng, sau đó liền lấy điện thoại ra, phân phó thuộc hạ mang quần áo tới.
Lãnh Tử Mặc một lần nữa quay trở lại phòng, Lạc Tiểu Thiếnngẩng mặt lên từ bát cháo, nhìn anh, nở một nụ cười nhợtnhạt.
“Có muốn ăn nữa không?”
Lạc Tiểu Thiến lắc đầu.
Anh lấy bát cháo từ trong tay cô để qua một bên, “Một chút nữachúng ta sẽ về nhà, em lên giường nằm nghỉ một chút nhé?”
Lạc Tiểu Thiến vẫn lắc đầu.
Nhìn thấy hoang mang trong mắt cô, Lãnh Tử Mặc cười an ủi cô, ômcô đến phía trong phòng, để tại giường bệnh, anh đưa tay ôm lấybàn tay hơi lạnh của cô.
“Yên tâm đi, anh vẫn sẽ ở đây!”
Hai tay khẩn trương bắt lấy ngón tay anh, Lạc Tiểu Thiến co lại ở trong chăn, chậm rãi nhắm mắt lại.
Ngồi xuống ghế dựa cạnh giường, cảm giác được sự ỷ lại củacô trên ngón tay, Lãnh Tử Mặc trầm mặc buộc chặt bàn tay, đemđôi tay nhỏ nhắn của cô nắm chặt ở lòng bàn tay.
Rất nhanh, có binh lính mang đến một bộ quần áo cho nữ binh.
Lạc Tiểu Thiến ngủ chẳng hề yên ổn, hơi có tiếng động đã bị bừng tỉnh.
Lãnh Tử Mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-len-dinh-vinh-quang/3278097/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.