“Tự luyến cuồng, ai muốn ôm anh chứ!”
“Vậy hiện tại em đang làm cái gì?” Hắn hỏi lại.
Lạc Tiểu Thiến cúi mặt xuống nhìn, đập vào mắt là lồng ngực hắn, vừa rồi chỉ lo cướp bản thảo, cô hoàn toàn không chú ý đến việc cô gần như đãdán chặt vào lồng ngực hắn, mà nhất là bàn tay đáng chết của cô lúc nàycòn vòng ngang hông hắn.
Mặt nóng bừng lên, cô hoảng loạn thu tay về, lùi ra sau hai bước.
“Em không cướp nữa, được chưa!”
“Không đủ!” Lãnh Tử Mặc ngồi lại trước đàn dương cầm, bá đạo mở miệng:“Có hai lựa chọn, một, hôn tôi, hai, trong phòng bếp có canh gà đang đun nóng, chuyển sang nồi ủ rồi múc ra hai bát để trên bàn ăn cho nguộibớt!”
“Em chọn phương án hai!” Lạc Tiểu Thiến không chút do dự, lập tức chọn phương án hai.
Ôm bản thảo đi vào phòng bếp, cẩn thận đặt xấp bản thảo ở nơi an toàn,cô tắt lửa, trút vào nồi ủ, sau đó lại múc ra hai bát bưng ra đặt trênbàn ăn, cẩn thận hong mát.
Lại quay lại phòng đàn, cô dừng bước ở nơi cách xa hắn, ánh mắt nhìnchằm chằm vào bản thảo ca khúc trên tay hắn, “Canh gà của ngài đã xong!”
“Lên giường chờ tôi!” Lãnh Tử Mặc khẽ đánh một đoạn trong ca khúc viết trên bản thảo.
Cô bước tới duỗi tay phải về phía hắn, “bản thảo!”
Lãnh Tử Mặc ngửa mặt lên khỏi bản thảo, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, “Tôi có nói sẽ trả cho em sao?”
Lạc Tiểu Thiến ngẩn ra.
Hình như, đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-len-dinh-vinh-quang/3278002/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.